Những lúc vui vẻ thời gian thường trôi qua nhanh như chớp mắt, mãi đến tiết Nguyên Tiêu, nhận được điện thoại bố mẹ, Mộ Niên mới giật mình nhớ ra từ lúc về thành phố A đến nay, cậu chưa gọi điện về nhà lấy một lần.
Mộ Niên cầm di động trên tay, trong lòng có chút do dự. Cứ mãi trốn tránh không có nghĩa là không cần phải đối mặt với vấn đề gia đình vẫn còn đó.
Thịnh Diệc Thanh từ bếp đi ra liền thấy Mộ Niên ngây người nhìn chằm chằm vào di động.
“Điện thoại kêu sao em không nghe?” Thịnh Diệc Thanh lau khô tay, ngồi xuống bên người cậu, nhìn trên màn hình nhấp nháy một chữ “Mẹ”. Cầm lấy tay Mộ Niên, Thịnh Diệc Thanh thấp giọng nói: “Không sao đâu, nghe đi.”
Chuông điện thoại reo nửa phút liền ngưng, Mộ Niên nhìn thông báo cuộc gọi nhỡ trên màn hình mà hít sâu một hơi, lại nhìn Thịnh Diệc Thanh chăm chú một lúc lâu sau mới cầm lấy điện thoại đi đến bên cửa sổ.
Đầu bên kia rất nhanh đã có người nhấc máy.
“Mộ Niên, sao ban nãy con không nghe?” Giọng bà Mộ vang lên.
Mộ Niên ho nhẹ một tiếng, nói: “Ban nãy con không nghe thấy chuông.”
“Sao về trường lâu như vậy rồi mà không gọi về nhà báo tin lấy một tiếng? Hôm ấy con về có bị đông lắm không?”
“À… Hôm ấy là người kia… đến đón con.”
Bà Mộ có vẻ không ngờ Mộ Niên lại nói vậy, nhất thời không biết nên đáp làm sao cho phải. Chấp nhận Mộ Niên là gay là một chuyện, biết Mộ Niên đã có người yêu lại là một chuyện khác. Mộ Niên hiện tại cũng quyết tâm đã làm thì làm cho trót, nếu đã xuất quỹ với bố mẹ thì cũng không cần giấu diếm nữa.
Thấy đầu bên kia chậm chạp không lên tiếng, Mộ Niên lại tiếp tục hỏi: “Vậy còn, bố sao rồi ạ?”
“Ai…” Bà Mộ thở dài, “Lúc con chưa đi thì cả ngày cứ như cái hũ nút vậy đó, con đi rồi ông ấy lại không vui, cái này không vừa mắt cái kia cũng không vừa mắt, ông ấy chỉ là không được tự nhiên, đợi một thời gian nữa là được rồi.”
Nghe như vậy, Mộ Niên trong lòng cũng hơi hối hận, đúng thật là bản thân quá xúc động, vừa quăng cho bố mẹ một tin tức lớn như vậy, chính mình lại chạy đi mất. Lại hỏi thêm một chút tình hình trong nhà, Mộ Niên mới ngắt điện thoại rồi đến bên Thịnh Diệc Thanh, tựa vào người hắn cầu an ủi.
Thịnh Diệc Thanh vuốt tóc cậu, nói: “Rồi cũng sẽ qua thôi, đừng vì hai bác im lặng mà không nói chuyện với họ, hai bác là bố mẹ em, sẽ luôn yêu thương em.” Chuyện thế này chỉ có Mộ Niên tự mình cố gắng mới có thể làm cho người nhà tiếp nhận.
Mộ Niên gật gật đầu, vòng tay ôm chặt eo hắn.
Buổi tối nằm trên giường, Mộ Niên tò mò hỏi: “Trong tiểu thuyết, lúc vai chính xuất quỹ đều có người yêu cùng nhau đối mặt, sao đến lượt anh lại chả thấy anh nhắc đến việc đi gặp bố mẹ em lần nào thế. Để xin họ đồng ý cho mình yêu nhau ấy?”
“Giờ vấn đề của em là để chú dì chấp nhận em là gay chứ đâu phải là để hẹn hò với ai cụ thể đâu.”
“Cơ mà anh cũng chả giúp cái gì hết á…” Mộ Niên nhỏ giọng hừ hừ.
“Anh mỗi ngày dẫn em đi chơi, cơm ngon canh ngọt hầu hạ tận răng rồi còn chưa tốt với em sao…” Thịnh Diệc Thanh hai tay ôm chặt eo cậu, môi nhẹ nhàng vuốt ve.
“Nhưng đâu có giống nhau…”
Thịnh Diệc Thanh ngừng động tác, nhìn vào mặt cậu, “Có một số việc chỉ có thể dựa vào chính em, những việc thế này anh xen vào chỉ tổ đổ thêm dầu vào lửa. Hơn nữa, anh tin tưởng khả năng của em. Anh mặc dù không thể ra mặt nhưng anh vĩnh viễn là hậu thuẫn của em.”
Mộ Niên không nói gì nhưng khóe môi lại không tự giác mà nhếch lên.
Thời gian sau đó, Mộ Niên nghe lời Thịnh Diệc Thanh, thường xuyên gọi điện về nhà, bà Mộ cũng thường nói với cậu tình hình của ông Mộ, nào là ông hiện đã bình tĩnh lại rồi, không còn luẩn quẩn trong lòng như trước nữa, bây giờ lúc nào cũng nhớ thương cậu.
Mộ Niên trong lòng vẫn thấy hơi chút áy này, đã ba tháng rồi, cậu cùng bố mình vẫn chưa nói với nhau lấy một câu.
Ngày nghỉ mùng Một tháng Năm, Mộ Niên vốn không định về nhà, nhưng Thịnh Diệc Thanh lại khuyên cậu nên thừa dịp thái độ trong nhà đã mềm đi mà cố gắng, Mộ Niên ngẫm lại, thấy cũng có lý.
Không gọi điện về nhà, Mộ Niên định cho bố mẹ một bất ngờ. Trước ngày nghỉ hai ngày, Thịnh Diệc Thanh nhắn tin cho cậu.
[Báo Tử]: Mùng một tháng năm đi xe đông người, anh đưa em về.
[Bánh mật]: Thế cũng quá phiền anh đi.
[Báo Tử]: không sao, cũng không xa. Hơn nữa nếu em ở nhà khó chịu anh cũng có thể trực tiếp đón em về.
[Bánh mật]: Không đâu, lần này dù thế nào đi chăng nữa em cũng sẽ ở nhà với họ đến hết nghỉ lễ.
[Báo Tử]: Ở cùng bọn họ nhiều chút cũng tốt, theo họ một chút.
[Bánh mật]: Ừ ừ ~ Em biết rồi ~
Dù Mộ Niên có cố ngăn lại thế nào, Thịnh Diệc Thanh vẫn quyết định tự mình đưa cậu về nhà.
Dựa theo chỉ dẫn của Mộ Niên vào tới cửa tiểu khu, Thịnh Diệc Thanh lại một lần nữa dặn dò cậu, “Ở nhà cố gắng biểu hiện tốt một chút, làm nhiều việc nhà, cố gắng làm bố mẹ vui vẻ.”
“Biết rồi.” Về nhà đã năm, sáu giờ chiều Mộ Niên cũng hơi lo lắng, “Anh bây giờ về sao?”
“Ừm.”
“Nếu không thì thế này đi, bên cạnh có một cái khách sạn, hay anh ở đó một đêm đi rồi mai lại về? Sáng mai em còn có thể cùng anh đi chơi.”
“Em chắc là mai đi chơi được với anh?” Thịnh Diệc Thanh hoài nghi nói.
“Anh lái xe lâu như vậy rồi, em lo anh mệt về không an toàn, tốt nhất là ở lại một rồi mai hẵng đi.”
“Được rồi, nghe lời em.”
Nhìn Thịnh Diệc Thanh rời đi, Mộ Niên lúc này mới bước vào tiểu khu.
Tới cửa nhà trong lòng cậu có chút lo sợ bất an, qua cửa phòng trộm có thể nghe thấy tiếng TV trong nhà, Mộ Niên từ trong túi lấy chìa khoá ra, mới vừa đút vào ổ đã thấy cửa mở ra.
“Mộ Niên? Về nhà sao không báo trước một tiếng.” Bà Mộ vẻ mặt kinh hỉ, “Mau vào đi vào đi.”
“Mẹ.” Mộ Niên vào cửa nhìn đến ông Mộ ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt tươi cười, “Bố.”
Ông Mộ phá lệ lên tiếng: “Đã về rồi đấy à.”
Mộ Niên lập tức kích động, cuối cùng cũng không coi cậu như người vô hình nữa, quả nhiên khoảng cách làm nên tất cả sao? Thời gian qua lâu, khoảng cách xa, thái độ đối với cậu cũng thay đổi.
“Lúc về có đông lắm không?” Bà Mộ giúp cậu cất kỹ hành lý, đi ra thấy không khí giữa hai cha con bình thường, tảng đá nặng trĩu trong lòng cũng rơi xuống.
“Ừm… là anh ấy đưa con về.”
Ông Mộ lập tức nhíu mày, bà Mộ cũng là vẻ mặt không tán thành. Cái vị “anh ấy” này, hai người đương nhiên biết là chỉ ai.
“Con không muốn anh ấy đưa, nhưng anh ấy lo lắng, nói ngày lễ đông người… Dù sao hai nơi cũng không xa nhau là mấy,… cho nên… cho nên…” Nói xong lời cuối cậu cũng tự thấy mình lo lắng không chu toàn.
“Vậy người ta hiện tại đâu?” Ông Mộ lớn tiếng hỏi: “Đừng nói là đưa con về xong để người ta về luôn nhé?”
“Vốn là anh ấy tính như vậy…”
“Bố lúc trước dạy con thế nào? Mặc kệ đối phương với con có quan hệ gì, nếu người ta đã giúp con thì con phải biết thể hiện lòng biết ơn!”
“Ách…” Mộ Niên không nói gì, cậu nhưng thật ra là muốn đưa Thịnh Diệc Thanh về nhà, nhưng cũng phải được hai vị trong nhà này đồng ý mới được chứ!
“Mộ Niên, việc này là chính con không đúng. Người ta đưa con về vốn là phiền người ta, cứ như vậy để người ta về thật không phải phép.” Bà Mộ cũng phụ hoạ nói.
“Anh ấy không đi… Ở khách sạn cạnh nhà mình một đêm mới đi.” Mộ Niên nói xong câu này, hai người đều không lên tiếng.
Mộ Niên trong lòng oán thầm, kỳ thật… bọn họ cũng chỉ là khách sáo đi, nếu thật mời người về nhà còn không biết thái độ thế nào đâu.
Ngoài dự kiến của Mộ Niên, ngày hôm sau bà Mộ vẻ mặt do dự hỏi cậu, “Cậu ta tên là gì?”
“Dạ?” Mộ Niên nhất thời không kịp phản ứng.
“Người kia của con ấy…” Bà Mộ thật sự không nói nổi cái từ “bạn trai” này, “Người kia, cậu ta tên là gì?”
Mộ Niên đột nhiên ý thức được bà Mộ muốn nhắc đến ai, vội trả lời: “Anh ấy gọi Thịnh Diệc Thanh, hơn con bảy, tám tuổi, giờ đang là ông chủ tiệm bánh ngọt.”
“Sao tuổi tác cách xa vậy?” Bà Mộ nhíu mày, sắc mặt có chút không tốt, “Cậu ta là ông chủ, không lẽ là để con làm…” Lời còn lại bà chưa nói ra nhưng Mộ Niên cũng hiểu.
“Mẹ! Mẹ nói gì vậy, Diệc Thanh anh ấy không phải người như vậy!”
“Cậu ta sắp ba mươi rồi còn chưa kết hôn?”
“Làm sao có thể kết hôn! Lại nói con cũng không phải hạng người đi phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác! Mẹ nghĩ đi đâu vậy chứ, anh ấy với con quang minh chính đại ở bên nhau, con với anh ấy ở chung rất tốt.” Người yêu mình bị mẹ nói như vậy, Mộ Niên trong lòng cũng có chút không vui, “Hơn nữa anh ấy đã xuất quỹ với gia đình, nhà anh ấy cũng tiếp nhận rồi.”
Bà Mộ vẻ mặt rối rắm, cuối cùng quyết định nói: “Nếu cậu ta còn chưa đi, giữa trưa nay dẫn cậu ta về nhà ăn bữa cơm.”
Mộ Niên vẻ mặt ngơ ngác, đến lúc phản ứng lại trên mặt không che nổi nụ cười, “Thật sao? Thật sự để cho anh ấy về nhà mình ăn cơm? Con lập tức gọi cho anh ấy!” Vừa đem di động lấy ra, Mộ Niên lại chần chừ, “Mẹ… vậy bố thì sao…”
“Bố con không có việc gì, đừng lo lắng.”
Mộ Niên buông lỏng liền khẩn cấp gọi cho Thịnh Diệc Thanh.
“Anh chưa đi đấy chứ?” Mộ Niên tựa vào cửa sổ nhìn đồng hồ treo trên tường, bây giờ mới là chín giờ sáng, Thịnh Diệc Thanh hẳn là chưa đi đi.
“Đang định trả phòng, em thì sao, trong nhà ổn chứ?”
“Chưa đi thì tốt. Mẹ em bảo giữa trưa mời anh đến nhà ăn cơm.”
“Cái gì?” Thịnh Diệc Thanh ngẩn người, đây là làm sao?
“Ai… Anh có tới hay không?”
“Cái này… anh còn chưa chuẩn bị gì…”
“Qua thôn này là không có tiệm nào đâu đấy!”
“Được rồi, đợi anh chuẩn bị một chút đã, mua ít đồ đến tặng hai bác.”
Mộ Niên ngẫm lại cũng phải, Thịnh Diệc Thanh lần đầu đến nhà tốt xấu gì cũng nên cho mọi người chút ấn tượng tốt, “Vậy được rồi, đợi đến cửa tiểu khu thì gọi cho em, em xuống đón anh.”
Nói xong Mộ Niên cả người đều nhẹ nhàng vô cùng. Ân cần giúp bố pha trà, giúp mẹ làm việc nhà, khiến hai người thật nhìn không nổi nữa.
“Đừng đi loanh quanh, lại đây ngồi xuống.” Ông Mộ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, “Bố hỏi con, cái cậu Thịnh Diệc Thanh kia làm người thế nào?”
“Dù sao anh ấy đối xử với con cũng tốt lắm.”
“Cậu ta mở tiệm bánh ngọt à?” Ông Mộ lại hỏi tiếp.
“Vâng! Anh ấy biết làm rất nhiều loại đồ ngọt, hơn nữa cái nào ăn cũng ngon.”
“Con không phải là thích người ta vì người ta biết làm bánh đấy chứ?” Ông Mộ đối với con trai mình hiểu biết vô cùng, đối với ăn uống, nhất lại là bánh ngọt, cậu hoàn toàn không có sức chống cự.
“Không phải!” Mộ Niên kích động phản bác: “Bố mẹ gặp anh ấy liền biết.”
Ước chừng tầm mười rưỡi, Thịnh Diệc Thanh vừa gọi điện đến, Mộ Niên liền cầm chìa khoá đi giày vội vã chạy xuống.
“Trông anh có ổn không?” Thịnh Diệc Thanh hiếm lắm mới được lúc khẩn trương, vừa thấy Mộ Niên liền hỏi ngay.
Mộ Niên giơ hai tay vỗ vỗ vai hắn tán dương nói: “Chỉ một chữ thôi! Đẹp trai!”
“Đó là hai chữ… Được rồi, đi nhanh thôi.”
Dẫn Thịnh Diệc Thanh về nhà, Mộ Niên lấy chìa ra mở cửa.
“Bố mẹ, bọn con về rồi đây.”
Ông Mộ bỏ tờ báo trong tay xuống, mắt lướt qua nhìn Thịnh Diệc Thanh đang đứng sau lưng Mộ Niên, cẩn thận đánh giá.
Thịnh Diệc Thanh nhìn chằm chằm vào tầm mắt nóng rực trước mặt, không tỏ vẻ gì, cười nói: “Chú, dì, làm phiền. Không biết hai người thích cái gì, cháu đành mua tạm một chút, không biết có hợp ý hai người không.”
Bà Mộ lau tay vào tạp dề, “Tiểu Thịnh phải không, đến đây còn cần mua cái gì nữa.”
“Đây là việc phải làm ạ.”
Thịnh Diệc Thanh luôn khiến người khác có cảm giác ôn hoà lịch sự, ông bà Mộ cũng rất dễ dàng có hảo cảm với hắn. Mộ Niên thấy không khí tốt đẹp liền vui mừng, chạy vào bếp rửa sạch chút hoa quả đem ra đặt lên bàn, “Ăn hoa quả, ăn hoa quả.”
Thịnh Diệc Thanh cùng ông Mộ tán gẫu hợp nhau, bà Mộ ngồi nghe một hồi liền đi vào bếp chuẩn bị cơm trưa. Tuy nhà chỉ có bốn người, nhưng đây là lần đầu tiên Thịnh Diệc Thanh tới chơi, trong nhà chuẩn bị vẫn rất đầy đủ, gà vịt thịt cá đều có cả.
Đang chuẩn bị nguyên liệu, bà liền thấy sau lưng có động tĩnh quay lại thấy Thịnh Diệc Thanh đang thuần thục cắt thái.
“Dì à, để cháu giúp dì.”
Bà Mộ từ chối nói: “Cháu là khách, ở đâu ra đạo lý để khách xuống bếp bao giờ.”
“Không có việc gì đâu ạ, ở nhà cháu cũng toàn nấu ăn mà.”
“Phải đó mẹ, để cho anh ấy bộc lộ tài năng đi, anh ấy nấu ăn ngon lắm đó!” Không biết từ lúc nào Mộ Niên cũng chạy đến tham gia.
Bà Mộ ngăn không nổi cũng đành mặc kệ.
Cơm trưa Thịnh Diệc Thanh liền thể hiện bản lĩnh, khiến ông bà Mộ hết lời khen ngợi.
Ăn xong nghỉ ngơi một lúc, Thịnh Diệc Thanh liền nói lời cáo từ, dù sao đây cũng là lần đầu tới, không thể ở lại quá lâu, nên về thời điểm nhất định phải về.
Cũng may ông bà Mộ cũng không nói gì, chỉ để Mộ Niên đi tiễn, cũng nói Thịnh Diệc Thanh khi nào có thời gian lại đến chơi.
“Em xem anh đã thông qua chưa?” Hai người sóng vai tản bộ trong tiểu khu, Thịnh Diệc Thanh liền thuận miệng hỏi. Lúc này, tiểu khu hầu như không có mấy người.
“Nhất định qua! Bố mẹ em cũng đâu có thích làm khó dễ người khác.”
“Ừ, chú dì tốt lắm.” Thịnh Diệc Thanh lặng lẽ nhìn chung quanh, thấy không có ai liền nắm tay Mộ Niên, “Mộ Niên, anh rất vui.”
“Ừm?”
“Thật ra trong lòng anh luôn lo là không thể cùng em đi hết con đường này được, bởi vì em còn nhỏ, tâm tính chưa chín chắn. Nhưng em nguyện ý để anh gặp bố mẹ, cũng hy vọng anh được bố mẹ em tán thành, anh rất vui. Điều này chứng minh em vẫn luôn thật lòng, muốn cùng anh nghiêm túc ở bên nhau.”
“Em vốn chính là nghiêm túc thật lòng mà.” Mộ Niên nhỏ giọng nói.
Thịnh Diệc Thanh nhịn không được ôm cậu vào lòng, ghé vào bên tai cậu nói: “Anh cũng thật lòng, cho nên, sau này có cơ hội, em có bằng lòng đi gặp bố mẹ anh không?”
“Đương nhiên bằng lòng.” Chôn mặt trong lồng ngực Thịnh Diệc Thanh, Mộ Niên chỉ thấy cả thế giới giống như đều ngọt ngào.
~ END ~
Cuối cùng cũng có thể viết được chữ END rồi:)) Thật vất vả, mấy chương cuối dài quá ==! Cám ơn các bạn đã ủng hộ chúng mình nhé =))