Chu Từ Thâm lạnh lùng nhếch môi:
"Dùng suy nghĩ ngây thơ trong sáng của em đoán thử xem."
"................................"
Đoán cái đầu mẹ anh ấy!!!
Ánh mắt của Chu Từ Thâm mơ hồ liếc nhìn tiền sảnh: "Yến tiệc sắp bắt đầu."
Nói xong anh nhấc chân đi về phía tầng hai.
Nguyễn Tinh Vãn bị lời nói không đầu không đuôi của anh làm cho tâm tư rối loạn:
"Chu tổng.............."
Chu Từ Thâm không hề quay đầu, chỉ để lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng.
Nguyễn Tinh Vãn nghiến răng, nắm c.h.ặ.t t.a.y và đi theo sau.
Đến tầng hai, Chu Từ Thâm đẩy cửa phòng ngủ ra, đi thẳng vào phòng thay đồ.
Nguyễn Tinh Vãn không chút nghĩ ngợi đi theo sau anh:
“Chu tổng, em trai tôi làm sao rồi, xin anh nói rõ hơn một chút.”
Chu Từ Thâm dùng ngón tay dài chọn cà vạt, giọng nói nhạt nhẽo:
"Đây là khu vực riêng tư, mời quý cô rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát."
".............................."
Người đàn ông này chắc chắn có bệnh.
"Chu tổng, phiền anh có thể nói cho tôi biết rằng em trai tôi đã xảy ra chuyện gì được không. Tôi đảm bảo sẽ rời đi ngay lập tức và không ở lại thêm một giây nào nữa."
"Em trai của em? chẳng qua cũng chỉ là giống như em mà thôi, vì tiền mà có thể đưa ra lựa chọn ngu ngốc nhất."
Nguyễn Tinh Vãn nghĩ đến tấm thẻ mà Nguyễn Thầm đưa cho cô, trong lòng cô lập tức dâng lên một cảm giác bất an, cô không còn thời gian để ý đến điều gì khác, liền giơ tay nắm lấy cánh tay Chu Từ Thâm:
“Chu tổng.............."
Chu Từ cụp mắt liếc nhìn tay cô, Nguyễn Tinh Vãn nhanh chóng thu tay lại, vừa định nói thì một chiếc cà vạt đã được đặt vào tay cô.
Giọng điệu của anh lạnh nhạt:
“Việc khẩn cấp nhất bây giờ là yến tiệc ở tầng dưới.”
Nguyễn Tinh Vãn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể dùng chiếc cà vạt này thắt c.h.ế.t anh ngay tại chỗ.
Lúc cô đang thắt cà vạt, ánh mắt vô cảm của Chu Từ Thâm đặt trên mặt cô:
"Hôm nay Quý Hoài đính hôn, anh ta chắc chắn sẽ rất vui khi gặp được em ở đây." Nguyễn Tinh Vãn không nhịn được nữa, thắt chặt cà vạt.
Đôi lông mày xinh đẹp của Chu Từ Thâm khẽ cau lại.
Nguyễn Tinh Vãn vội vàng đi chỉnh lại cà vạt:
“Xin lỗi, xin lỗi, tay tôi có chút không quen.”
Chút tâm tư nhỏ này của cô không thể che giấu khỏi ánh mắt của Chu Từ Thâm, anh ta cười lạnh, quay người từ trong tủ lấy ra một chiếc váy:
"Mặc vào đi."
Nguyễn Tinh Vãn có chút giật mình:
“Tôi?”
Chu Từ Thâm vẻ mặt không kiên nhẫn:
"Hay là còn muốn tôi...................?"
Nguyễn Tinh Vãn: "..................."
Tên đàn ông khốn nạn này hôm nay có phải là đã ăn thuốc s.ú.n.g rồi không?
Cô im lặng một lát mới nói:
"Chu tổng, tôi chỉ muốn biết em trai tôi đã xảy ra chuyện gì, sau khi biết đáp án tôi sẽ lập tức rời đi."
"Hiện tại tôi không muốn nói."
Chu Từ Thâm nói:
"Nếu như em không có kiên nhẫn, có thể trực tiếp đi hỏi cậu ấy."
Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy thái dương của cô sắp nổ tung rồi, nếu hỏi tiểu Thầm mà nó nói cho cô biết, thì cô còn phải ở đây nhìn vẻ mặt của anh hay sao.
Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Chu tổng, tôi không muốn đi, anh...................có thể đưa ra yêu cầu khác. "
Chu Từ Thâm dựa vào tủ quần áo, mấy giây sau mới nói:
"Em nghĩ là tôi muốn đi à?"
Nguyễn Tinh Vãn im lặng, nhớ tới lời Chu Tuyển Niên nói cách đây không lâu.
Cô có đủ lý do để nghi ngờ tên đàn ông khốn nạn này kéo cô đi là để ngăn chặn sự phận nộ của Chung Nhàn.
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ giọng nói:
“Chiếc váy này tôi mặc không vừa.”
“Mỗi chiếc đều là theo số đo của em.”
Nguyễn Tinh Vãn đỏ mặt nói:
“Gần đây....................... tôi đã tăng vài cân…”