“Có chuyện gì vậy?”
Dì Tần ở bên cạnh nhỏ giọng nói:
“Nghe nói có một nhà đầu tư bất động sản chuẩn bị thu mua nơi này, xây dựng lại thành khách sạn nghỉ dưỡng.”
Một người dì khác nói:
“Tin này cũng đột ngột quá, trước đây chưa từng nghe nói gì cả. Nếu nơi này bị phá bỏ, chúng ta sẽ dọn đi đâu đây?”
“Đúng vậy, chúng ta đã sống ở đây mấy chục năm rồi, con cái đều ở xa, biết dọn đi đâu bây giờ.”
“Sau khi xây thành khách sạn nghỉ dưỡng, khu vực xung quanh chắc chắn sẽ thay đổi rất nhiều, e là khó mà tìm được nơi nào thích hợp để dưỡng già như thế này nữa.”
“Đúng vậy, ở đây không khí tốt, môi trường tốt, dù sao thì tôi cũng không muốn rời đi.”
Nguyễn Tinh Vãn nghe xong, chợt nhận ra điều gì đó. Cô dường như biết Chu Từ Thâm đến đây làm gì rồi.
Quả nhiên anh ta không có ý định buông tha cô.
Nguyễn Tinh Vãn mím môi, quay người rời đi.
Cô vừa đi được vài bước, Hứa Nguyệt từ trong nhà bước ra:
“Sớm như thế này, cháu đi đâu thế?”
“Cháu….................. có chút việc.”
Nguyễn Tinh Vãn nói rồi lại nói thêm:
“Dì Hứa, cháu ra ngoài trước đây, buổi trưa không cần nấu cơm cho cháu đâu.”
Hứa Nguyệt gật đầu:
“Đi chậm thôi, vội gì chứ.”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn cố gắng điều chỉnh nhịp thở, bước đi thật sự chậm lại.
Cô gửi tin nhắn cho Lâm Nam, hỏi họ đang ở đâu, và Lâm Nam như đã chuẩn bị sẵn, lập tức gửi lại vị trí của một khách sạn.
Nguyễn Tinh Vãn nghiến răng, đứng bên đường vẫy một chiếc taxi.
Khi đến dưới khách sạn, cô chuẩn bị bước vào thì thấy Chu Từ Thâm đang được một nhóm người vây quanh bước ra. Trong đám đông, cô thấy cả Hàn Vũ cũng ở đó.
Nhưng Hàn Vũ không chú ý đến cô, anh ta vừa đến đơn vị đã nhận được tin tức từ cấp trên, nói rằng có một nhân vật lớn từ Nam Thành đến, đang bàn về dự án phát triển khách sạn nghỉ dưỡng, lãnh đạo đã gọi anh ta và vài đồng nghiệp khác đến tiếp đón.
Thấy nhiều người như vậy, Nguyễn Tinh Vãn không tiến lên mà lùi lại một bước, lùi vào góc khuất, rồi gửi cho Lâm Nam một tin nhắn hỏi khi nào họ xong việc.
Lâm Nam: [ khả năng là tối muộn mới xong ]
Sau đó anh ta gửi tới số phòng của Chu Từ Thâm:
[ Chu tổng nói, nếu cô Nguyễn có việc, có thể đến phòng của anh ấy ngồi đợi ]
Nguyễn Tinh Vãn:
"................................"
Tên đàn ông khốn nạn này nghĩ cô là gì chứ!
Nguyễn Tinh Vãn hít sâu một hơi, mạnh tay gõ vào màn hình:
[ Cảm ơn! không cần thiết ]
Gửi tin nhắn xong, Nguyễn Tinh Vãn tức giận quay trở về.
Sau khi xuống taxi, cô phát hiện hai bên bờ sông nhỏ vốn yên tĩnh, đã có bảy tám chiếc xe ô tô màu đen đậu, trong đó có cả chiếc Maybach đen mà Chu Từ Thâm đã đi hôm qua.
Nguyễn Tinh Vãn buồn bã đẩy cửa vào, ngồi trên ghế trong sân.
Hứa Nguyệt từ trong nhà bước ra, thấy vậy liền hỏi:
“Không phải cháu nói có việc sao, sao nhanh vậy đã về rồi?”
Nguyễn Tinh Vãn thở dài một hơi, lắc đầu:
“Chắc không có việc gì đâu.”
Cô vốn nghĩ Chu Từ Thâm cố tình đến đây, Lâm Nam phản hồi nhanh như vậy là để chờ cô đến cầu xin anh, nhưng không ngờ sự việc lại lớn như vậy, xem ra kế hoạch xây dựng khách sạn nghỉ dưỡng chắc chắn sẽ được thực hiện, có cầu xin anh cũng vô ích.
Tên đàn ông khốn này đúng là thủ đoạn tàn nhẫn.
Một lúc sau, Nguyễn Tinh Vãn lại nói:
“Dì Hứa, dì có biết nơi này sắp bị phá bỏ không?”
Hứa Nguyệt gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô dọn dẹp đồ đạc:
“Nghe nói rồi.”