"Ở đây vẫn có thể tìm thấy người đẹp hơn cô Nguyễn sao?"
Nguyễn Tinh Vãn cười lạnh hai tiếng: "Vừa rồi Chu tổng không phải nói tôi trông cũng tạm sao?"
Chu Từ Thâm dừng chân nhìn về phía mặt hồ, từ tốn nói: "Tôi nói vợ tôi, sao cô Nguyễn lại cho là mình rồi."
".................."
Nhìn xem, tên đàn ông chó má này đang nói tiếng người sao.
Nguyễn Tinh Vãn đứng ở chỗ cách anh một mét: "Chu tổng, anh không phát hiện anh tới đây phá rối sự yên bình của mọi người sao?"
Chu Từ Thâm không để ý lắm: "Thật sao, tôi cảm thấy bọn họ đều rất vui."
Nguyễn Tinh Vãn: "...................."
Tên đàn ông chó má này còn rất tự tin.
Chu Từ Thâm quay đầu nhìn cô một cái: "Hay là nói, quấy rầy nhân duyên tốt đẹp của cô Nguyễn?"
Nguyễn Tinh Vãn đáp trả: "Chắc là vậy đó, nếu Chu tổng không tới, nói không chừng tôi đã đồng ý Hàn Vũ rồi."
"Nếu cô Nguyễn hối hận, bây giờ vẫn có thể đi tìm tổ trưởng Hàn, tôi tin anh ta nhất định rất vui vẻ làm một kẻ coi tiền như rác này."
Nguyễn Tinh Vãn thật sự muốn đạp anh một cước xuống hồ.
Qua một lúc, Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên ý thức được gì, thử thăm dò hỏi: "Chu tổng, có phải anh uống say rồi không?"
Phải rồi, chỉ có uống say, giọng điệu của anh mới không châm chọc khiêu khích, bạc bẽo khắc nghiệt.
Điều này cũng có thể lý giải được việc không lâu trước đó anh lén lút nắm tay cô.
Vừa rồi lúc ăn cơm, quả thực có không ít người tới mời rượu, anh đều nhất nhất nhận lấy.
Chu Từ Thâm không đáp, qua một lúc mới nhàn nhạt nói: "Hồi nhỏ tôi cũng lớn lên trong con hẻm này."
Nguyễn Tinh Vãn ngớ ra một lúc mới hiểu ý của anh, thảo nào đối mặt với những tiếng người ồn ào huyên náo này, trên mặt anh lại không hề có biểu tình phiền chán mất kiên nhẫn.
Đây cũng là, lần đầu tiên Chu Từ Thâm nói chuyện của mình cho cô nghe. Mà Chu Từ Thâm hình như không hề có ý nói chuyện gì khác, đứng ở đó rất lâu, không biết đang nghĩ cái gì.
Một trận gió thổi qua, Nguyễn Tinh Vãn không nhịn được hắt hơi một cái.
Chu Từ Thâm chậm rãi quay đầu lại, không mặn không nhạt nhìn cô: "Nguyễn Tinh Vãn."
"....................Hả?"
Giọng điệu quen thuộc này, tỉnh rượu rồi?
Chu Từ Thâm nói: "Chu An An nói đứa bé trong bụng em là của Chu Hoài Kiến, em dự định giải thích thế nào?"
Nguyễn Tinh Vãn cũng không hề bất ngờ về con chó điên cắn người Chu An An kia, trầm mặc một lúc mới nói: "Chu tổng tin sao?"
"Tôi tin hay không, phải xem em trả lời thế nào."
"Không phải." Nguyễn Tinh Vãn dường như cũng không muốn nói mấy lời vô nghĩa, chỉ nói: "Chu Tổng có thể điều tra tuần thai của tôi, cùng với thời gian Quý Hoài Kiến về nước."
Chu Từ Thâm không nói gì, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
Nguyễn Tinh Vãn hơi há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy đều là phí công.
Mấy giây sau, giọng nói của Chu Từ Thâm mới truyền đến: "Tôi không phải tin em, chỉ là không tin Chu An An mà thôi, em đừng vui mừng quá sớm."
"......................"
Đây là ngôn luận rắm chó gì thế?
Chu Từ Thâm nói: "Nguyễn Tinh Vãn, nhà họ Chu không có một ai tốt đẹp cả."
Bao gồm cả anh trong đó. Nguyễn Tinh Vãn không phản bác, điều này quả thực không sai, anh là thứ không tốt nhất.
Chỉ là............
Cô nhỏ giọng đáp: "Tôi cảm thấy anh trai anh không giống bọn họ."
Chu Từ Thâm nói: "Em biết sao."