Nguyễn Tinh Vãn lại lật tiếp về phía sau, phát hiện trang cuối cùng viết một hàng chữ.
[Cô ấy đồng ý gả cho tôi rồi, tôi cuối cùng cũng đợi được tới ngày này.]
Nhìn dấu vết của hàng chữ này so với đằng trước hẳn là cách một khoảng thời gian rất dài.
Nguyễn Tinh Vãn đặt quyển nhật ký xuống, quay đầu nhìn Nguyễn Thầm đang ngồi bên kia, nhìn chằm chằm ảnh chụp không nói gì, cô khẽ hỏi: "Tiểu Thầm, sao vậy?"
Nguyễn Thầm đưa ảnh trong tay cho cô, xoay người rời đi.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn những tấm ảnh kia, dần dần trừng to mắt.
Nếu cô không đoán sai, những tấm ảnh này hẳn là bị Nguyễn Quân rạch nát, mà người đàn ông bên trên..........
Rất lâu sau, Nguyễn Tinh Vãn lại đặt những tấm ảnh này vào hòm, đi tới phòng khách.
Nguyễn Thầm cúi đầu, một chữ cũng không nói tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Nghe thấy tiếng động, cậu không ngẩng đầu, nói: "Chị về đi, còn lại cứ để em."
"Tiểu Thầm." Nguyễn Tinh Vãn khẽ gọi cậu.
"Chị đã xem ảnh rồi, không đại biểu điều gì cả."
Nguyễn Thầm im lặng một chút rồi nói: "Mỗi ngày em nằm mơ đều nghĩ, em có phải có khả năng không phải con ruột của Nguyễn Quân hay không, ngay cả vừa mới rồi mở hòm ra, em cũng ôm hi vọng như vậy, cảm thấy bên trong khả năng có bí mật gì đó, hoặc là chúng ta được ông ta nhặt về, nhưng em không ngờ............."
Không ngờ bên trong quả thực cất giấu bí mật của Nguyễn Quân, chỉ là, không phải con ruột của Nguyễn Quân, chỉ có Nguyễn Tinh Vãn.
Nếu như nói trước đây, Nguyễn Thầm chỉ là vô cùng căm hận bản thân có một người ba như vậy, thề rằng phải bảo vệ cho chị gái mình cho tốt, vậy thì sau khi biết sự thật, cậu càng không biết nên dùng phương thức gì đối mặt với Nguyễn Tinh Vãn.
Không có Nguyễn Quân, cô cũng không bị ép buộc đi tới bước này. Mà Nguyễn Thầm bây giờ, giống như bị người ta đóng đinh lên cây cột sỉ nhục.
Nguyễn Tinh Vãn bình thản nói: "Tiểu Thầm, trong những ngày tháng tuyệt vọng, chị cũng từng nghĩ, nếu Nguyễn Quân không phải ba ruột của chị thì tốt biết bao, vậy thì chị có thể hoàn toàn triệt để thoát khỏi ông ta, bắt đầu cuộc sống mới, nhưng tới bây giờ, có gì khác nhau đâu chứ?"
"Bất kể thế nào, chị cũng gọi ông ta là ba hai mấy năm, hơn nữa người đàn ông trên tấm ảnh kia đối với chị mà nói, là hoàn toàn xa lạ, bao nhiêu năm như vậy ông ta chưa từng tìm chị, nói không chừng ông ta còn không bằng Nguyễn Quân."
Thấy Nguyễn Thầm không nói gì, Nguyễn Tinh Vãn lại nói: "Tiểu Thầm, cho dù chị không phải là con ruột của Nguyễn Quân, nhưng chị cũng là chị em, chúng ta chảy chung một dòng máu."
Ngoài khác cha ra, bọn họ vẫn là cùng một mẹ.
Một lát sau, Nguyễn Thầm mới rầu rĩ lên tiếng: "Em biết rồi."
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười: "Được rồi, thu dọn cũng tương đối rồi, chúng ta đi thôi."
"Đợi đã." Nguyễn Thầm nói xong, xoay người đi ra ban công, cầm những thứ ở trong hòm tới.
Cậu đưa ảnh và đồng hồ cho Nguyễn Tinh Vãn: "Chị cất đi, nói không chừng sau này có chỗ dùng."
Nói rồi, lại vứt nhật ký của Nguyễn Quân vào trong thùng giấy, cùng ôm đi.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn ảnh chụp, lại nhìn cậu: "Tiểu Thầm, em có cần giữ lại........."
"Em không cần, em chưa từng gặp bà ấy, đối với em mà nói, bà ấy trông thế nào đều không sao cả."
Nguyễn Tinh Vãn nói: "Vậy chị cất đi, lúc nào em muốn xem thì tìm chị."
Cô biết lý do thật sự Nguyễn Thầm không muốn ảnh, là bởi vì, chỗ này không có ảnh của một mình mẹ họ, đều là ảnh chụp chung với người đàn ông kia.