"Giữa chúng ta không có gì để nói cả, lúc trước anh phản bội tôi không phải rất vui vẻ sao, bây giờ còn muốn cơ hội cái gì?"
"Anh ở nước ngoài một năm, em lại không ở bên cạnh anh, anh có cách gì chứ? Nhưng mà Sam Sam à, em yên tâm, anh bây giờ không có một chút cảm tình nào với cô ta cả, anh chỉ thích em thôi."
Bùi Sam Sam bị anh ta chọc tức đến bật cười: "Tự anh không chịu được cô đơn, quản không nổi nửa thân dưới của mình, kết quả thành tôi sai sao? Bây giờ anh lập tức cút đi cho tôi, tôi không muốn gặp anh nữa!" "Anh chẳng qua chỉ lệch đường ray một lần thôi, Nguyễn Tinh Vãn thì sao? Cô ta làm tình nhân cho người ta ba năm, bây giờ Quý Hoài Kiến quay lại rồi, quay đầu lại bám lên anh ta, anh đều vì mặt mũi của em nên mới không nói cho Quý Hoài Kiến."
"Lý Ngang, anh thật sự coi mình là đồ vật rồi sao, nếu không có Nguyễn Tinh Vãn, Quý Hoài Kiến biết anh là ai sao? Còn có, người ta là có đăng ký kết hôn đàng hoàng, anh cho rằng ai cũng không biết xấu hổ như anh sao?"
"Nếu như kết hôn, vì sao trước nay không dám đem chuyện này ra nói? Sam Sam, anh đều là vì muốn tốt cho em thôi, em đừng để Nguyễn Tinh Vãn lừa, bây giờ cô ta tiếp cận Quý Hoài Kiến chỉ là muốn tìm cha cho đứa con hoang trong bụng cô ta mà thôi.............."
Lời anh ta nói càng lúc càng khó nghe, Bùi Sam Sam không thể nhịn được nữa, hung hăng tát anh ta một bạt tai:
"Anh cút ngay cho tôi!"
Lúc Lý Ngang lao ra khỏi cửa, đúng lúc đối mặt với Nguyễn Tinh Vãn.
Anh ta dừng một chút, trên mặt trái lại không hề có chút xấu hổ nào khi bị bắt gặp nói xấu người khác, chỉ lạnh lùng cười một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Bùi Sam Sam ném đồ của anh ta ra ngoài, lại nhìn thấy Nguyễn Tinh Vãn đang đứng ở đó: "Tinh Tinh, cậu nghe thấy cả rồi à.........anh ta chỉ là con chó điên cắn càn mà thôi, cắn được ai thì cắn, cậu đừng để trong lòng."
Nguyễn Tinh Vãn biết, Lý Ngang đem nguyên nhân bọn họ chia tay đổ lên đầu cô, cho nên mới nã pháo về phía cô.
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười với cô ấy: "Có cần mình giúp đỡ gì không?"
Bùi Sam Sam lắc đầu: "Đều thu dọn xong cả rồi, xem dáng vẻ có lẽ anh ta không cần nữa rồi." Lúc này, cửa thang máy lại lần nữa mở ra, bóng dáng của Nguyễn Thầm xuất hiện.
Cậu nhận được tin nhắn của Nguyễn Tinh Vãn xong liền tìm người thay ca, lập tức chạy qua đây.
Nguyễn Thầm nhìn một đống đồ ở cửa, hỏi: "Các chị không sao chứ?"
Bùi Sam Sam nói: "Không sao không sao, Tiểu Thầm tới đúng lúc lắm, giúp chị Sam Sam vứt đống đồ này xuống thùng rác dưới lầu đi, rác rưởi thì nên ở chỗ của rác rưởi, dọn xong chúng ta đi ăn cơm!"
Nguyễn Thầm xem tình huống liền biết nhất định có chuyện gì đó xảy ra, nếu chị ấy đã không muốn nói, cậu ấy liền không hỏi gì cả, chỉ im lặng đảm nhận công việc làm người khuân vác.
Lúc ăn tối, đồ ăn còn chưa lên đủ, Bùi Sam Sam uống có chút say rồi, mơ mơ màng màng hỏi: "Tiểu Thầm còn bao lâu nữa thì khai giảng?"
"Tuần sau."
"À............" Bùi Sam Sam ợ một cái: "Không nghĩ tới em lên cấp 3 nhanh như vậy, lần đầu tiên chị gặp em, em mới cao như này, còn chưa tới vai chị, chớp mắt một cái vậy mà đã đến tuổi có thể gọi chị là ba rồi." (này nói luyên thuyên do say nha)
Nguyễn Thầm: "..............."
Nguyễn Tinh Vãn gãi gãi tóc, say như này có chút thái quá rồi.
Bùi Sam Sam uống say rồi, một chốc thì uống ở bên kia, một chốc lại nhảy nhót bên đây.
Nguyễn Thầm nhịn không được nói: "Chị ấy như vậy thật sự không sao chứ?"
"Để cậu ấy trút hết ra cũng tốt."
Tính cách của Bùi Sam Sam luôn phóng khoáng, rất nhiều chuyện đều không đặt ở trong lòng, gặp chuyện không vui thì sẽ uống rượu. Hôm sau sẽ hồi máu sống lại, bây giờ cô ấy như vậy, có thể thấy lần này thực sự tổn thương rất sâu đậm.