….
Anh mời cô vào bên trong văn phòng tiếp khách của anh.
Đưa cô cho cô một cốc nước.
Sau đó ngồi xuống ngồi nói chuyện với nhau, thường cô là một người rất kĩ tính nên sau khi vào căn phòng cô loát nhìn căn phòng một lần.
Sau khi cảm thấy được an toàn cô mới thả lỏng nói chuyện với anh.
“Trước hết tôi xin lỗi anh vì việc tối ngày hôm qua của em trai tôi.
Anh có thể nói cho tôi biết, bây giờ tôi nên bồi thường như thế nào cho quán của anh?”
Hạ Sơ ngồi song song với Hoắc Thành Danh nói chuyện
“Cô không gần bồi thường bất cứ một khoản nào cả” Hoắc Thành Danh nói
Hạ Sơ nhíu mày, có vẻ như cô hiểu rõ điều gì đó
“Tất nhiên chẳng ai cho không ai gì cả, nói đi mục đích của anh là gì?”
Hoắc Thành Danh cười lớn một cái sau đó anh đứng dậy đi đến đi đến bên cạnh chỗ ngồi của Hạ Sơ, anh ta sờ lên mái tóc mềm mại của cô.
Sau đó tay anh ta đi theo đường cong trên khuôn mặt cô đi xuống cằm, tay anh ta nâng nhẹ chiếc cằm của cô lên, nhìn thẳng vào mặt cô nói
“Cô có biết cô là một người rất thông minh không?”
“Nếu như tôi không như vậy, anh nghĩ tôi có thể trụ được ở đất Thượng Hải này lâu đến vậy sao?” – Hạ Sơ khất tay của Hoắc Thành Danh xuống
“Kết hôn với tôi đi” – Hoắc Thành Danh quay người hướng về cánh cửa sau đó nói tiếp
“Trước khi tôi đưa ra quyết định này, tôi biết chắc chắn cô sẽ nói tôi bị điên…Nhưng thực sự đó là sự thật”
“Nếu tôi trả lời không thì sao?” – Hạ Sơ quay người về phía Hoắc Thành Danh mà nói
Hoắc Thành Danh quay lại về phía cô nhìn cô khoảng một lúc không lâu, sau đó anh nói
“Đó là quyết định của cô thôi… Nhưng tôi tin chắc rằng sẽ có một ngày cô phải đồng ý về chuyện đó với tôi”
Ngay sau đó cô đứng dậy móc trong túi mình ra một khoản tiền sau đó cúi đầu chào anh, đi thẳng ra bên ngoài đi về.
Để lại Hoắc Thành Danh một mình ngồi trên chiếc bàn trong căn phòng.
Đây là lần thứ hai cô đã khiến anh ta phải rơi vào trầm tư suy nghĩ một lần nữa.
Liệu có thật như lời anh nói, sẽ có ngày cô sẽ phải đồng ý chuyện đó với hắn không?