Phiên ngoại 1: Hưởng tuần trăng mật.
"Đinh Đoang Đinh Đoang"
Tiếng chuông cửa vang lên, nó với chiếc váy trắng tinh khôi, gương mặt nóng giận, cau có, chóng hai tay lên hông, nó lấy tay chỉ vào nam nhân đang chiễm chệ ngồi trên ghế sofa:
- Khang !!! Bỏ cái chân xuống khỏi cái bàn cho em. Anh tới khi nào mới biết là em cực khổ vì cái nhà này không hả? Anh không giúp em mà ngồi đó xem tivi, anh. . . . anh. . . em ghét anh !!!
Nam nhân khẽ ngước mặt lên nhìn nó, hắn mỉm cười nịnh nọt một cái rồi nói:
- Em cứ nói quá !!! Anh có giúp em mà !!!
- Anh giúp em cái gì ?? - Nó bực mình, tức giận nhéo hắn.
- Thì anh. . . . lau nhà nè, quét dọn nhà cửa nà, nấu ăn nà, giặt quần áo nà, phơi quần áo nà. - Hắn nhẹ nhàng kể ra.
- Hay. . . nói hay lắm. Lau nhà? Vậy ai làm đổ cả một thùng nước làm em lau lại hả? Quét dọn nhà cửa? Vậy ai làm mọi thứ lộn xộn cả em khiến em dọn lại hả? Ai là người bỏ đồ vào mái giặt mà chả nhấn nút hả? Ai là người nấu ăn mà khiến cái bếp không còn là cái bếp, xém là cháy nhà hả? - nó nhéo hông hắn thật mạnh. Hắn vì đau mà nhăn mày nhóng người theo tay nó.
- Anh. . . anh có lỗi. Mọi tội lỗi tại anh. Anh sai rồi vợ, anh sai rồi. - Hắn xuống nước nan nỉ nó, càng ngày hắn càng thấy nó dữ dằn đến bất ngờ. Nó cực kỳ nóng tính, giờ hắn mới hiểu sự thật tình yêu trước và sau hôn nhân là hai thế giới khác nhau. Hắn xoa xoa cái eo, đau chết mất.
Nó hất mái tóc dài ra sau, mặt không đổi sắc, giọng nói ra lệnh:
- Nhanh lên chuẩn bị quần áo đi hưởng tuần trăng mật, anh còn ngây ra đó làm gì.
- Anh hả? - hắn lấy tay chỉ vào mình.
- Chứ không lẽ em? - nó chống nạnh lấy tay chỉ vào bản thân rồi hỏi.
- Anh. . là anh. - hắn cuối đầu bước đi, mỉm cười một cái nó thả lỏng ngồi xuống sofa. Đừng có ngây người chết đứng khi thấy hắn bị hành hạ như vậy, hôm nay là ngày hắn hứa với nó là mọi quyền lực trong nhà sẽ vào tay nó trong vòng một ngày hôm nay, nó phải tranh thủ bức ép hắn chứ, để không sao này hối hận vì mình quá hiền.
Hắn thở dài ngao ngán mà xếp quần áo vào vali, ngẫm nghĩ lại thì thời gian trôi đi quá nhanh, hắn và nó đã sống chung với nhau được 1 năm, đối với những cặp vợ chồng khác thì sau khi cưới sẽ đi hưởng tuần trăng mật nhưng mà ngay thời điểm đó công ty hắn có chút vấn đề bất trất nên không thể đi được, nó cũng chỉ mỉm cười mà nói là không cần quá lo, công ty quan trọng hơn, phải kiếm tiền nuôi vợ cho nên hắn phải cố gắng giải quyết rồi đi hưởng tuần trăng mật muộn cũng không sao.
Mà đúng là kỳ lạ, sau khi hắn giải quyết công việc đâu vào đấy thì Khôi và My kết hôn, một hôn lễ truyền thống với cô dâu và chú rể mặc áo dài khăn đóng, kết thúc hôn lễ cũng là 2 ngày sau. Hắn và nó chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật thì lại nhận được tin nó có thai, vui mừng quá độ, hắn lại một lần nữa dời ngày đi trăng mật, bởi lẽ hắn sợ nó đi lung tung sẽ mệt mõi và có gì không may, ấy vậy mà đời thật trớ trêu, nó đúng là có mệt mõi, có mắc ói. . . . . . . . . v. . . v nhưng mà chỉ là do đau bao tử thôi. Vậy là mừng hụt, hắn và nó lại một lần nữa mà chuẩn bị đi thì Triết và Tuyết lấy nhau, cả 2 trai lịch lãm, gái thanh lịch mà vui mừng vào lễ đường. Rồi cho tới 2 tháng sau đó, My mang thai, nó lại không muốn đi. Bây giờ mọi thứ đã ổn, nó và hắn mới an an tĩnh tĩnh mà đi trăng mật muộn 1 năm.
Quay lại với nó, nó bước ra mở cửa thì gặp một cô gái với mái tóc màu nâu xoăn nhẹ. Nó nhìn cô gái rồi trang nhã hỏi:
- Cô tìm ai?
- Tôi đến tìm anh Khang. Mà anh Khang mới thuê người làm hay sao a~? - Cô gái lấy tay xoắn nhẹ tóc rồi đẩy nó sang một bên.
Cô gái với những đường cong nóng bỏng, ỏng ẹo tiêu sái bước vào nhà, cô gái lại tự tiện ngồi rồi uống trà. Nó bực mình nói:
- Tôi nhớ có cúng giấy tiền vàng mã đầy đủ mà ta. . . sao ám hoài vậy? - bản chất đanh đá của nó đã bộc lộ.
- Cô nói tôi là cô hồn? - Cô gái tức giận nói.
Nó nhúng vai, cười khinh bỉ, cô gái kia tức đến hộc máu nói:
- Đừng có đùa với tôi. Tôi là bạn gái anh Khang đó. - Cô gái tự đắc nói lớn.
Hắn từ trên lầu đi xuống, vừa nhìn thấy cô gái đó thì đâm ra chán ghét, hắn nói hắn có vợ mà cô gái này không tin, cô ấy nói hắn nói sạo bởi vì hắn trẻ như vậy làm sao có vợ sớm thế, vì vậy mà cô gái này bám hắn như đĩa đói.
Nó đúng ra phải tức giận mới đúng nhưng không nó vẫn nhếch mép cười, nó nào sợ, nó là vợ hắn mà đi sợ "bạn gái" hắn? Lầm to !!! Nó mà sợ thì nó nào là Hàn Băng Băng.
- Vậy bằng chứng nào cho tôi biết cô là bạn gái anh Khang? - thái độ nhã nhặn đến khó tin, khiến người khác khâm phục vài phần.
- Tôi nói anh ấy là bạn trai tôi, tôi là bạn gái anh ấy chính là bạn gái anh ấy, cô lấy cái quyền gì mà nói? - Cô gái lớn giọng quát nó.
Hắn bực mình đi tới ngồi cạnh nó, sau đó lạnh lùng thốt lên:
- Biến cho nhanh đi. Xin giới thiệu với cô, đây là vợ tôi. Cô làm ơn tự trọng một chút. Với lại xin hỏi tôi là bạn trai cô hồi nào? Cô đừng có atsm há !!!
- Hả? - Cô gái vì quá quê mà bước ra về. Nó nhìn bóng lưng cô gái kia đi khuất thì mới phồng mang trợn má nhìn hắn nói:
- Anh đây là có bạn gái hả? - nó đi tới nhéo lấy tai của hắn, dám lăng nhăng, nó xử cho biết cái tội.
- Đâu có !!! Cô ta thích anh chứ anh có thích cô ta đâu. Em hãy hiểu là tại chồng em sắc đẹp kinh thiên động địa khiến cô ta mê luyến thôi. - Hắn vừa giải thích vừa tăng bốc bản thân.
- Anh đừng có mà xảo biện. - nó chu môi tức giận nhéo hắn tiếp.
- Đừng mà vợ. Đau anh. - Hắn lấy tay mình kéo tay nó ra khỏi tai mình.
- Cho chừa cái tật lăng nhăng. - nói rồi nó bước lên lầu, hắn ở lại đau đến muốn khóc.
Ngày hôm sau, nó và hắn sau nhiều giờ ngồi trên máy cuối cùng cũng tới nơi. Nới tới là một bãi biển thơ mộng, gió thổi, mây bay, biển lay động, từng con sóng lăn tăn vỗ vào bờ cát. Hít một hơi, vị mặn tê tê nơi đầu lưỡi, mùi hải sản tươi sống xông vào mũi, cảm giác dễ chịu, đem lại sự thư thái. Hắn nắm lấy bàn tay nó, dắt nó đi trên bãi cát mịn và trắng muốt, ánh nắng không mấy gây gắt của buổi chiều phủ lên hình ảnh của hai người, hắn và nó dạo trên bãi cát, sóng vào vào chân hai người, cả hai ngắm mặt trời lặn, ấm áp mà trao nhau nụ hôn.
------- Còn tiếp ---------