Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành

"Mạc Thanh Ngải, tôi khát rồi."

"Đến đây đến đây, nước.."

"Mạc Thanh Ngải, tôi đói bụng."

"Ừ, tôi đi nấu cơm, chút nữa là có thể ăn."

"Mạc Thanh Ngải, tôi muốn đi tắm..."

"Ừ, được, tôi đi pha nước tắm cho anh..."

... ....

Cứ bóc lột sức lao động của Mạc Thanh Ngải như vậy, nhưng Nhan Hàn Thành vẫn có phần lo lắng.

Cô gái này thật sự quá khác thường, từ lúc sáng bác sĩ tuyên bố là anh không bị cách ly nữa, có thể về nhà, cô liền trở nên vô cùng dịu hiền, đáp ứng mọi yêu cầu của anh, có lý hay không có lý đều nghe theo, được rồi, là anh có vấn đề, anh bị cuồng ngược, thà Mạc Thanh Ngải đối xử ngược lại bây giờ với anh còn hơn.

"Mạc Thanh Ngải..."

"Ơi, đến đây." Vội vàng vọt vào phòng Nhan Hàn Thành, tay Mạc Thanh Ngải vẫn còn ướt, hỏi rất chân thành: "Nước đã được rồi, muốn đi tắm sao?"

Nheo nheo con ngươi đen, Nhan Hàn Thành có ý nghĩ ngây thơ muốn nhổ răng trong miệng cọp mới nói: "...Bây giờ tôi lại không muốn đi tắm, tôi mệt rồi."


"Vậy à..." Mạc Thanh Ngải đi đến bên cạnh Nhan Hàn Thành, đỡ anh nằm xuống, đắp chăn cho anh: "Vậy anh ngủ trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi anh."

Hả?

Trán Nhan Hàn Thành chảy xuống ba vạch đen, cô gái này bị bệnh X ảnh hưởng đến não bộ rồi sao? Nếu là bình thường thì nhất định cô đã nổi giận rồi.

"Không phải anh nói là mệt sao? Mắt to trừng mắt nhỏ với tôi làm gì?"

Lạ thật, Mạc Thanh Ngải vốn định rời đi lại phát hiện Nhan Hàn Thành có biểu cảm khó hiểu.

"Mạc Thanh Ngải, cô..."

"Tôi cái gì?" Mạc Thanh Ngải khó hiểu: "Chẳng lẽ anh muốn tôi hát ru cho anh nghe...? Cái này... Cái gì mà đong đưa í a đong đưa, đong đưa đến cầu Nại Hà?"

"Quả nhiên là cô vẫn muốn tôi chết." Nhan Hàn Thành ra vẻ oan ức, thật ra là nén cười gần tới mức nội thương, vậy mà cô cũng nghĩ ra được, đong đưa đến cầu Nại Hà (Cây cầu dưới âm phủ, nơi mà những linh hồn phải đi qua.)

"Không, đừng nói gở." Mạc Thanh Ngải cười nịnh: "Tôi nói cầu nhà bà ngoại, tôi không muốn anh chết, anh còn phải nghỉ ngơi thật tốt để vẽ tranh cho tôi mà."

"Thì ra cô nịnh nọt lâu như vậy là vì bức tranh, không phải vì tôi." Quá thảm mà, trải qua một kiếp bệnh viện này, Nhan Hàn Thành không khỏi có một loại cảm giác nhìn thấu lòng người.

"Này! Anh thật không có lương tâm. Thứ nhất, cái này không phải nịnh nọt, tôi vẫn luôn thật lòng, thứ hai, tranh của anh không thể bán đi lấy tiền, tôi giữ tranh của anh cũng không có tác dụng gì cả, chỉ để thỏa mãn hạ lòng hiếu kỳ của mình mà thôi." Mạc Thanh Ngải nhìn Nhan Hàn Thành nằm trên giường, sắc mặt vẫn trắng bệch, nghĩ rằng, nếu không phải biết anh vẫn còn yếu, cô nhất định sẽ lấy gối đập chết anh.


Thật lòng? Cô còn trò chơi bên trong nữa...

Nhan Hàn Thành rất thức thời, gật đầu phụ họa: "Được rồi, tôi hiểu hết rồi.

Cụp mi xuống, Nhan Hàn Thành phát hiện mình đau ốm thật vô dụng, đương nhiên là Mạc Thanh Ngải cũng hiểu nên nhẹ nhàng để tay anh vào trong chăn: “Ngủ đi, sẽ nhanh khỏe thôi.”

Chỉ một lát sau, Nhan Hàn Thành vang lên tiếng hít thở đều đều, Mạc Thanh Ngải nở nụ cười, vuốt nhẹ những sợi tóc rơi trên trán anh, như vậy thật tốt, cô rất thích năm ngày Nhan Hàn Thành bị bệnh, dù vẫn cãi nhau với cô nhưng cũng khiến cô cảm thấy anh giống như một đứa bé nhỏ cần một chút quan tâm và chăm sóc, chỉ cần cô cho gì anh cũng rất dễ dàng thỏa mãn, chẳng lẽ cho tới nay là cô quá keo kiệt cho nên cô chỉ cần có ý một chút là anh không yên?

Đứa ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc. . . . . .

Mạc Thanh Ngải xác định Nhan Hàn Thành đã ngủ say mới cúi người, vụng trộm “chà đạp” đôi môi mềm mại của anh, thứ hạnh phúc này khiến cho người ta choáng váng, ha ha, dù sao cũng không ai biết gần đây cô thường làm “chuyện xấu”, chuyện này cô coi như thù lao mình đã chăm sóc anh.

Lần này cũng cần phải cảm ơn ông trời, chăm sóc Nhan Hàn Thành lâu như vậy mà cô không bị lây bệnh, cái này gọi là ở hiền gặp lành.

Tự mãn... Quá buồn nôn, đúng là cô không hợp thùy mị, đúng rồi, còn đang hầm cháo ở nhà bếp, Mạc Thanh Ngải lập tức đứng dậy, rón rén ra khỏi phòng Nhan Hàn Thành.

Đing đang...

Khi đi qua trước cửa thì đột nhiên chuông cửa reo lên, vì không muốn đánh thức Nhan Hàn Thành vừa mới ngủ nên cô nhanh chóng chạy tới mở cửa.

“Phỉ Phỉ, Cận Diêm? Sao hai người lại tới đây cùng nhau?


Vẻ mặt Nguyễn Phỉ chán ghét: “Cái gì gọi là lại cùng tới đây, chúng tớ đã cùng tới đây rất nhiều lần?”

Đi vào cửa, cởi giày cao gót, Nguyễn Phỉ thoải mái như ở nhà mình, mà Cận Diêm phía sau lại cười tít mắt đưa giỏ trái cây trong tay cho Mạc Thanh Ngải: “Chính xác, lần trước là trùng hợp, lần này cũng là đúng dịp, tôi đến thăm Nhan Hàn Thành.”

Nghi ngờ đóng cửa lại, Mạc Thanh Ngải nhìn đôi oan gia này, trùng hợp? Đúng dịp? Trên thế giới làm gì có chuyện trùng hợp và đúng dịp nhiều như vậy.

Đi tới phòng khách, đặt giỏ trái cây trên bàn trà, Mạc Thanh Ngải thấy Nguyễn Phỉ đang mệt mỏi xoay cổ: “Phỉ Phỉ, cậu làm sao vậy? Làm việc mệt quá sao?”

Mệt quá? Không... Chỉ là phải làm việc giống máy móc mà thôi, mà tên đầu sỏ gây việc còn ở trước mặt, tên đáng chết tra tấn cả thân xác lẫn tâm hồn cô, hại cô hao tổn thể lực còn bị chết nhiều tế bào não, thôi, gần đây Tiểu Ngải chăm sóc Nhan Hàn Thành đã đủ mệt rồi, cô không muốn làm phiền cô ấy.

“Không có việc gì, không sao, tớ đến thăm Nhan Hàn Thành, cậu có cần gì không?”

Rất tự nhiên xoay người Nguyễn Phỉ, mát xa cho cô ấy, Mạc Thanh Ngải có vẻ vui vẻ: “Tớ có thể cần gì, Nhan Hàn Thành chỉ phát sốt do cảm cúm, vẫn có thể chạy có thể nhảy giống người bình thường, chỉ là trước mắt sức khỏe vẫn chưa hồi phục, vừa ngủ rồi.”

“Ái chà, Mạc Thanh Ngải, nghe giọng điệu này của cậu, Nhan Hàn Thành không đáng ghét sao? Cậu lại có thể cam tâm tình nguyện chăm sóc anh ta, lại còn có vẻ mặt vui đến quên cả trời đất.”

“Này, quan hệ người ta tốt đẹp em ghen tị sao?” Cận Diêm ở một bên khá thảnh thơi, tranh thủ mình đang cầm giỏ hoa quả liền chọn một quả cam bóc ăn.

“Anh... Tôi nói chuyện với Tiểu Ngải, anh xía vào làm gì, anh ăn của anh đi, nhiều chuyện!”

“Tôi cũng chỉ tốt bụng thôi, khuyên em không nên đặt cảm xúc cá nhân vào chuyện giao tiếp bên ngoài.”

“Đi chết đi, đây là quan hệ cá nhân của chúng tôi.”

“Đúng là vừa nói em đã không nhịn được, em chỉ thua...”


Cạc cạc cạc

Mạc Thanh Ngải cảm giác có đàn quạ bay qua đỉnh đầu, thì ra nam nữ cãi nhau có cảm giác như vậy..., đột nhiên cảm thấy hai người đối diện là phiên bản của cô và Nhan Hàn Thành, như nước với lửa, thật ra nghe qua cũng thấy vui tai, cô và Nhan Hàn Thành đã ầm ĩ nhiều năm như vậy để làm gì cơ chứ.

“Đủ rồi đủ rồi, các cậu tới đây thăm Nhan Hàn Thành hay tới cãi nhau?” Mạc Thanh Ngải làm người hòa giải: “Nếu tới thăm Nhan Hàn Thành cũng đừng đánh thức anh ấy, mọi người tìm chỗ nào ngồi đi.”

Nguyễn Phỉ tức giận lườm Cận Diêm rồi lại nhìn Mạc Thanh Ngải: “Tớ không thèm cãi nhau, chỉ muốn tới chỗ cậu thư giãn và xin cơm thôi, đói chết mất, cậu sẽ không để tớ đói bụng đúng không.”

“Dù thế nào tớ cũng giống bảo mẫu của cậu vậy.” Liếc Nguyễn Phỉ một cái: “Được rồi, tớ đi nấu cơm, lát nữa mọi người cùng nhau ăn đi."

“Vất vả rồi, Tiểu Ngải...” Cận Diêm vô cùng tự nhiên: “Mọi người.”

“Đúng là mặt dày, tôi chưa gặp qua người nào mặt dày giống anh.”

“Cảm ơn, tôi sẽ coi đó là một lời khen.”

Khi khói súng vẫn đang nồng đậm, Mạc Thanh Ngải cực kỳ sáng suốt lựa chọn đi vào phòng bếp, chỉ để lại một câu, “cãi nhau nhỏ thôi”.

Cơm chiều của Nhan Hàn Thành là do Mạc Thanh Ngải bưng cháo tới tận phòng cho anh.

“Haiz, thật hâm mộ, tôi cũng muốn có ngày áo tới vươn tay cơm tới há mồm (chỉ người chỉ cần ngồi một chỗ hưởng thụ) như vậy.”

Mạc Thanh Ngải quay đầu, thấy vẻ mặt hình như... Vô cùng đau đớn của Cận Diêm, cố tình cười châm chọc: “Hâm mộ? Vậy anh đi tiếp xúc với người bị bệnh X đi, tôi tin là với điều kiện của tổng giám đốc Cận, sẽ có ngàn vạn cô gái xếp hàng chờ được chăm sóc anh.”

“Cái đó thì thôi.” Cận Diêm tỏ vẻ “xin tha thứ cho kẻ bất tài": “Này, tiểu tử, cậu có khỏe không, không phải cố ý tranh thủ lòng tốt của Tiểu Ngải chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận