Nhà Hùng mở một tiệm cơm buôn bán nhiều năm dài, nghe nói là mở từ thời ông cố của Hùng Bối.
Lúc trước cửa tiệm chỉ đơn giản là một gian phòng với mấy bộ bàn ghế.
Tên của tiệm cơm cũng thay đổi theo thời gian, khi mới bắt đầu là 'Một gian phòng' rồi đến 'Tiệm cơm bốn mùa', cho tới bây giờ là 'Tiệm cơm Tiểu Hùng'.
Lần đổi tên cuối cùng này đổi sau khi Tiểu Hùng được sinh ra.
Ông nội Hùng đặc biệt yêu thương đứa cháu gái này, liền thuận miệng nói ra ý muốn lấy nhũ danh của cô bé đặt làm tên tiệm cơm.
Gần đây Trình Tuyền và Hoa Hâm mỗi buổi sáng đều tới nhà chờ cô, lấy lí do là chuẩn bị cho hội diễn văn nghệ, hết sức cống hiến thời gian lười biếng vào sáng sớm, có thể nói là tận tâm không ngại lao khổ.
Nhưng thực tế thì sao?
Phi.
Tiểu Hùng mỗi lần vừa thấy bọn họ xuất hiện trước cửa nhà mình, trong lòng đều tràn đầy khinh thường.
Hai mắt trợn to nhìn hai người kia da mặt dày tới đây ăn bữa sáng.
Vừa nghe Hoa Hâm và Trình Tuyền là bạn học của con gái, bố mẹ Hùng nhiệt tình chiêu đãi bọn họ.
Dù sao cũng chỉ là mấy đứa nhỏ, một chén sữa đậu nành với mấy cái bánh bao cũng chẳng phải việc gì to tát.
Cảm xúc của con người luôn tuân theo một quy luật kỳ quái nào đó, ít nhất Tiểu Hùng tự đánh giá bản thân mình là một người như vậy.
Ví dụ như vừa nhận được nhiệm vụ do thầy cô sắp xếp, cô bé hài lòng nhận lấy, cảm thấy chính mình có thể thực hiện không thành vấn đề nhưng càng tới gần ngày cô bé lại trở nên khẩn trương hơn.
Giống như hiện tại, thời gian diễn ra hội diễn văn nghệ dần tới gần, Hùng Bối cảm thấy bản thân mình không khắc chế được mà nói lắp, rõ ràng bản thảo không có quá nhiều thứ phải nói.
Cho nên trong lúc Trình Tuyền uống sữa đậu nành ở nhà cô bé không nói không rằng nói câu mở đầu, Tiểu Hùng bị doạ đến nghẹn trong cổ họng, trong đầu trắng xoá.
Sau đó mới bắt đầu đối đáp lại một cách đứt quãng.
Đột nhiên bị kiểm tra thế này càng khiến tay chân cô bé luống cuống hơn, ăn một bữa sáng cũng nghẹn vài lần.
Thật ra học thuộc bản thảo là chuyện nhỏ, chỉ là gần đây cô bé phát hiện ra sự việc kéo tâm tình mình xuống thấp đến cực điểm—
Chu Ngộ An không hề chờ cô bé đi học cùng, cũng mặc kệ cô bé.
Cảm giác này giống như nuôi lớn một con mèo rồi một ngày kia nó chạy đi cùng người khác, không nhận ra được mình là chủ nhân của nó vậy.
Buồn, cực kỳ buồn.
Tiểu Hùng không biết tại sao lại đem so sánh Chu Ngộ An với con mèo, nhưng trong suy nghĩ của cô bé là vậy.
Mỗi lần nhìn thấy Chu Ngộ An ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi ngang qua tiệm cơm, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Mèo lúc nào cũng có thái độ cao cao tại thượng, cô bé rốt cuộc cũng hiểu lí do vì sao cảm thấy Chu Ngộ An giống mèo.
Một con mèo vong ân phụ nghĩa.
Bố mẹ Hùng cũng chú ý tới việc Chu Ngộ An dạo này không thường tới, trong lòng nổi hiếu kỳ nói bóng nói gió hỏi Tiểu Hùng.
Ai ngờ Tiểu Hùng lại xụ mặt: "Con không biết, đừng hỏi con!"
Cô bé thực sự tức giận, làm cho hai người kia đang uống sữa đậu nành cũng phải dừng lại nhìn nhìn nhau.
Đến đêm văn nghệ, Chu Ngộ An cũng chưa chủ động nói lời nào.
Tiểu Hùng bực mình trong lòng, cậu không chủ động, tôi cũng không chủ động.
Cậu ta là con mèo cao ngạo thì cô sẽ là một con cá ở xa thật xa không thể có được!
Vì hội diễn lần này, Tiểu Hùng cố ý mặc cái đầm trắng mẹ mới mua, cô bé lại đi theo vào trong nhóm múa để trang điểm.
Phòng hóa trang ở phía sau sân khấu, vừa đi vào đã ngửi được mùi phấn.
Gương mặt các bạn học đều đỏ đỏ, giữa hai chân mày cũng điểm một nốt ruồi son thanh tú.
Kiểu tóc giống nhau, trang phục giống nhau, đứng thành hàng thẳng tắp.
Nếu như không mở miệng chắc ai cũng không nhận ra ai.
Tiểu Hùng cũng quang vinh mà trở thành một trong số đó, chỉ là chiếc đầm trắng trên người miễn cưỡng thành điểm khác biệt.
Trang điểm đối với con gái mà nói vẫn luôn là một điều bí ẩn, giống như hoá thành một nàng công chúa toả sáng vậy.
Tiểu Hùng nhìn chính mình trong gương, cảm giác bản thân hiện tại chính là A Chu của Tiêu đại ca.
Ngoại trừ xinh đẹp, chỉ có đẹp.
...
Cho đến khi cô bé nhìn thấy Hoa Hâm và Trình Tuyền được giáo viên đẩy tới đây.
Các nam sinh cũng bị bắt trang điểm, mặt trắng má đỏ, giữa mày hồng hồng, miệng há ra vừa quỷ dị vừa buồn cười, như là cực kỳ bài xích việc thoa son môi vậy.
Bọn họ thật giống như...!giống như cương thi trong phim mà cô đã từng cùng bố coi, nhảy lên nhảy xuống cùng tờ giấy tiền vàng mã dán trên người.
Tiểu Hùng đột nhiên có chút tội lỗi.
Lúc này cả nước đang mừng quốc khánh, cô bé loại nghĩ đến loại phim này, lại còn nhìn các bạn học tương thân tương ái mà tưởng tượng nữa chứ.
Càng nghĩ càng tội lỗi, thừa dịp cô giáo trang điểm cho người khác, Tiểu Hùng trộm lấy giấy lau đi lớp trang điểm trên mặt với vẻ đau lòng.
Trong gương đột nhiên xuất hiện một gương mặt trắng khác, bên tai vang lên tiếng cười quen thuộc, "Hùng Bối cậu lau làm gì, không xinh đẹp sao?"
Tiểu Hùng trừng mắt nhìn Hoa Hâm trong gương, "Cậu xem qua phim Cương thi chưa?"
"Xem rồi, làm sao vậy?"
Tiểu Hùng không trả lời, cô bé không lau chấm đỏ giữa lông mày, sợ quá rõ ràng cô giáo sẽ phát hiện.
Hoa Hâm nhìn chính mình trong gương, cảm thấy có chút khó xử, cũng lau phấn trắng và má hồng, chấm đỏ cũng bị lau đi mất.
Hội diễn sắp bắt đầu, Tiểu Hùng và Trình Tuyền được giáo viên đưa đến đợi phía sau bức màn sân khấu.
Cô giáo phụ trách trang điểm quay lại thấy Hoa Hâm mặt vừa đỏ vừa trắng như thế, vội vàng giữ chặt tay cậu muốn sửa lại lớp trang điểm.
Hoa Hâm liên tục từ chối, đến nỗi uy hiếp sẽ không lên sân khấu diễn, lúc này cô giáo mới từ bỏ ý định.
Hội diễn bắt đầu, ánh đèn dần mờ đi, chỉ chừa lại ba chiếc đèn sân khấu chiếu sáng ngời.
Nhìn từ xa, đen nghìn nghịt đầu người, không khí có chút ngột ngạt.
Khán phòng vẫn ồn ào, lại rất gần sân khấu khiến cho đầu Tiểu Hùng ong cả lên.
Thật kỳ lạ, đầu tê rần, vậy mà sự bồn chồn khi nãy dường như đã bị vứt lại phía sau.
Đầu tiên là phần phát biểu của thầy hiệu trưởng, thử micro nửa ngày trên sân khấu, âm thanh nhắm thẳng vào lỗ tai của Tiểu Hùng và Trình Tuyền như máy khoan điện, chấn động lỗ tai đến phát ngứa.
Hai người bịt lỗ tai ngồi xổm trên mặt đất, giáo viên chỉ đạo bên cạnh cũng ngồi xổm xuống theo bọn họ, cũng lớn tiếng dặn hai người đừng quá khẩn trương.
Tiểu Hùng không nghe thấy giáo viên kia đang nói cái gì, chỉ biết gật đầu thì đối phương sẽ không nói nhiều nữa, cho nên cô bé cứ gật lia lịa như gà con mổ thóc, đầu nhỏ như hận không thể mổ xuống mặt đất vậy.
Trình Tuyền thấy thế cũng mổ theo.
Hội trường bình thường không có ai thì trống trải, mát lạnh, đông người một chút lập tức cảm thấy oi bức.
Hơn nữa trời hôm nay không mây, ánh nắng chiếu thẳng đầu, cảm giác như đang ở trong một cái bếp lò lớn vậy.
Thầy hiệu trưởng lúc này đã phát biểu xong, mọi người đứng dậy tại chỗ, khúc nhạc dạo của quốc ca vang lên.
Giáo viên kia kéo hai người đứng dậy.
Sau quốc ca là bài hát của trường, thầy âm nhạc đứng phía trước chỉ huy.
Tiểu Hùng nhìn trộm qua khe hở của màn che, thấy được thầy âm nhạc hào hứng cầm gậy chỉ huy múa may.
Phía trước là một mảng tối đen các bạn học, đèn sân khấu cũng chỉ miễn cưỡng chiếu sáng những người ở hàng đầu.
Tập thể học sinh theo chỉ huy của thầy đồng thanh hát, âm thanh chỉnh tề vang dội.
Tâm trạng của cô bé cũng theo đó mà nâng cao.
Chỗ ngồi là sắp xếp dựa theo khối lớp, cho nên lớp 6 bọn họ bị xếp ngồi cuối cùng.
Tiểu Hùng có nhìn đến mòn con mắt cũng không thể nhìn thấy lớp mình.
Tiếng nhạc vừa tắt cô bé cũng thôi không nhìn nữa.
Bài hát kết thúc bọn họ lập tức phải lên sân khấu.
Ánh đèn nhạt đi, tất cả dần trở nên hư ảo.
Tiểu Hùng và Trình Tuyền trên khuôn mặt đều mang theo nụ cười mười phần lễ phép, mở màn đâu vào đấy, giới thiệu chương trình.
Giọng nói thiếu nam thiếu nữ non nớt, rõ ràng đến mọi hướng.
Trong bóng đêm, Chu Ngộ An ngồi gần lối đi nhỏ.
Phía trước là một người cao gần 1m7, người nọ vừa thẳng eo đã hoàn toàn che khuất cậu.
Âm thanh quen thuộc bên tai nhưng lại không thấy người.
Chu Ngộ An bèn nghiêng đầu, nửa người lệch hẳn sang một bên.
Nhìn thấy hai người đứng trên sân khấu sáng đèn, cách không quá xa.
Cậu không thấy rõ nhưng biết cô gái mặc váy tóc ngắn kia chính là Hùng Bối.
Chiều cao của cô bé và Trình Tuyền không chênh quá một cái đầu, ánh đèn chiếu lên làn váy.
So với âm thanh, dáng vẻ của cô bé hình như có sức hút hơn.
Hôm nay Hùng Bối cho cậu cảm giác rất kỳ lạ.
Bình thường chính là một nhóc béo thích chạy loạn, giờ phút này lại như một cô công chúa cao ngạo, đứng trước ánh đèn sân khấu, toàn thân toả ra ánh sáng trước nay chưa từng có.
Các tiết mục cứ thế tiếp nối, Chu Ngộ An không biết những người đó hát cái gì, cũng chẳng có sức mà xem bọn họ nhảy múa, biểu diễn, cổ rướn một chút đã đau.
Đến khi Tiểu Hùng giới thiệu chương trình cậu cũng lười nghe, ngồi lệch sang một bên ghế mà ngủ gà ngủ gật.
Cô Hoa chủ nhiệm ngồi kế bên cạnh nhẹ nhàng đẩy cậu một cái, Chu Ngộ An nháy mắt tỉnh dậy.
Đã đến tiết mục của lớp 5 rồi.
Nhận thấy được ánh mắt nghi vấn của cô giáo, Chu Ngộ An ngồi thẳng lưng, hai mắt nhìn thẳng phía trước.
Cô Hoa nhìn cậu, lại nhìn người phía trước cao hơn cậu hẳn một cái đầu bèn đưa mắt đánh giá, cuối cùng lại nhìn Chu Ngộ An, vỗ vỗ vai cậu: "Nếu em mệt thì cứ ngủ đi."
...
"Tiếp theo sau đây là tiết mục biểu diễn vũ dạo 'Cô gái nhỏ nhặt bông lúa' của lớp 5-3."
Mới vừa nhắm mắt đã nghe được âm thanh vang dội của Hùng Bối, Chu Ngộ An sửng sốt rồi bỗng bật cười.
Phía dưới vốn dĩ có chút ồn áo cũng nhanh chóng ồn hơn.
Chu Ngộ An nghiêng đầu quan sát tình huống, cô nương kia có khi chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, ra dấu hiệu đã giới thiệu xong, cúi chào lễ phép.
Cô Hoa bên cạnh Chu Ngộ An cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.
Khi kết thúc buổi diễn, Chu Ngộ An đi theo tập thể lớp ra ngoài.
Tiếng nói chuyện xung quanh tưởng chừng như lấn át cả giọng thầy hiệu trưởng.
"Bạn nữ kia thật hài hước, tôi đếm được cô ấy nói hẳn ba lần 'vũ dạo', ha ha ha!"
"Ha ha ha, đúng vậy đó, mấy thầy cô ai cũng cười."
...
"Phỉ Phỉ, hai người dẫn chương trình hôm nay có phải là Hùng Bối lớp 6-2 cùng với Trình Tuyền lớp cậu không?"
"Đúng đó."
"Mấy hôm trước mình còn thấy hai người đó cùng nhau về nhà đó, hai người đó thân như vậy sao?"
"Không biết nữa."
"Ai, Phỉ Phỉ, không phải cậu cùng lớp với Trình Tuyền sao? Sao lại không biết chuyện của cậu ta?"
"..."
"Tại sao chứ? Chung một nước có chung một chủ tịch nước, vậy cậu biết việc của ngài ấy sao?"
"Biết chứ sao không, để chị đây nói cho cậu nghe.
Chủ tịch nước là người Thái Châu!"
"..."
Chu Ngộ An đi phía sau nghe được, không biết nghĩ đến chuyện gì mà nhẹ giọng cười cười, nữ sinh phía trước vừa trả lời đột nhiên quay lại liếc nhìn cậu.
-