Rầm!!!
Một tiếng vang lên, như một vị thần.
Bùi Lăng đi vào, nhìn thấy cảnh bên trong.
Đôi mắt hắn càng sắc bén lên.
Tề Minh cũng đi theo sau, cũng như kẻ hóng chuyện Văn Nham.
Mắt của Tề Minh thấy được Thương Huynh và Như Linh, nhanh chóng đi đến.
Vung một cước ngay đầu của một tên trong đó.
Như một con d*o được mài sắc bén.
Trong nháy mắt làm cho một tên ôm đầu khóc, dòng máu tươi chảy ra từ đó.
Hắn nhẹ nhàng đến và bế Thương Huỳnh đang gục lên.
Sau lưng hắn là Văn Nham, đẩy nhẹ gồng kính rồi đi bế Như Linh.
Mọi người trong đó vẫn im lặng, dừng hết hành động.
Sau đó tên bị đánh kia quay lại chửi.
“M* nó thắng chó, mày ngứa đòn à, mày tin Châu ca sẽ không cho mày không thấy sang mai không!”
“Châu Viên? LÃO TỬ SỢ Ư?”
Sau đó hắn đi ra cùng với Văn Nham, khi đi ngang qua Bùi lăng hắn nói vài từ.
“Đừng nhẹ tay.”
“Ừ”
Bùi Lăng nhìn vào tay của Châu Viên.
Khiến cho hắn run sợ, chưa kịp bỏ tay ra khi hắn gặp Bùi Lăng.
Đã bị tay hắn nắm chặt lại, một tiếng rắc vang lên.
Tay hắn đã gãy.
Hắn vẫn im lặng.
Cô giờ đã được hắn bế, khuôn mặt cô đang đỏ.
Trong mắt cô giờ đây chỉ còn chữ Tình.
Vòng 2 tay qua cổ anh, uốn éo trên bụng anh.
Nhưng anh vẫn kệ, vẫn nhìn Châu Viên.
Rồi nói.
“Châu Gia ngày mai không cần ở Thành Phố S nữa.”
Rồi anh quay đi.
Sau khi anh đi thì có một kẻ đi vào.
Trên người hắn có rất nhiều vết xước, cơ thể đầy cơ bắp, vạm vỡ.
Sau đó hắn đi vào, 2 tay vung ra.
Kế tiếp đó hắn kéo đi 3 tên làm nhục, kể cả đó là Châu Viên đi ra khỏi nơi này.
…
Ngày hôm nay, trong buổi đêm tại căn phòng tại một khách sạn sang trong.
2 thân thể hoà hợp lại với nhau, những vết máu được dính trên giường.
Kèm với đó là những tiếng nức nở.
Cô yêu kiều nằm dưới thân Bùi Lăng, nhẹ nhàng đón nhận những cú thúc đẩy của anh.
Nhẹ nhàng rên rỉ.
Nằm dưới thân của chàng trai, chàng trai có cơ thể đầy cơ bắp.
…
Sau một lần mây mưa, cô nhớ lại những ký ức lúc trước.
Năm cô 6 tuổi, cô đi học về sớm.
Khi ấy cô là một thiếu nữ tự tin, xinh đẹp.
Không nói quá khi cô mới 6 tuổi lớp 1, nhưng nhìn như đã là lớp 5.
Cô rất đẹp, khi mang trong mình mái tóc trắng bẩm sinh, cơ thể người nhỏ bé, nhưng lại cao ráo.
Khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, nhưng hôm ấy là cuối cùng cô cười “Thật”.
Cô về nhà gặp người mẹ hiền diệu của mình đang ngoại tình trong chính căn nhà của mình.
Khi ấy cô là một thiếu nữ kiên cường, có vài phần kiêu ngạo vì nghĩ rằng mình sẽ ăn sung mặc sướng cả đời.
Nhưng sau ngày hôm đó, mọi chuyện như vỡ tan.
Cô hốt lên từ mẹ ơi, mẹ cô thấy.
Bà ấy như một người khác, sau ngày hôm đó.
Cô thường xuyên bị đánh đập.
Bảo với cô rằng, cái sở thích học hành của cô không có ích, bà muốn cô thay đổi.
…
Cô vốn là một tiểu thư bình thường trong Ngọc Gia, Ngọc Gia vốn mạnh là nhờ có nhiều nhánh.
Cô không phải là đại tiểu thư, nhưng lão gia chủ lại thấy cô được gọi với cái danh là đẹp nhất của Ngọc Gia.
Và kéo cô lên cái chức danh là Ngọc Đại Tiểu Thư.
Nhưng đó chỉ là danh thôi.
Cô sau ngày hôm được lên cái danh, cô được gia đình dẫn đi tham gia một cái tiệc của giới thượng lưu.
Cô gặp được một chàng trai, đó là đại thiếu gia của Bùi Gia, Bùi Lăng.
Không phải như cô, Bùi Gia chỉ có một nhánh, và Bùi Lăng chính là đại thiếu gia thật sự.
Cô thích anh, nhưng cô không đến được, bởi vì… mẹ cô bảo rằng trong tiệc này có một kẻ thuộc Ngọc Gia chuyên thích trẻ con, lão ấy bảo với mẹ cô rằng, chỉ cần một đêm với lão.
Cô chỉ biết nghe theo, vì sau ngày hôm đó là những ngày đánh đập.
Mẹ cô còn chỉ dạy cho cô những kĩ thuật ghê tởm của bà, Và thay đổi suy nghĩ của cô đi.
Chỉ cần quyến rũ thì tương lai cô muốn gì cũng được.
Lần đó là lần đầu tiên cô uống rượu, uống rất nhiều, trong đó có một ly chứa thuốc.
Mà Bùi Lăng cũng nhìn thấy, cô thấy anh khinh bỉ cô, cô nhận ra rằng anh không thích cô.
Nhưng cô phải nghe mẹ mình.
Sau đó cô lờ mờ đi theo, thân thể ngấm thuốc dần dần.
Mắt cô mờ dần dần, sau đó hình như cô gục với cơ thể nóng hổi.
Cô không biết bàn tay cứu cô là ai, khi ấy ở một cái hành lang tăm tối, cô không thấy rõ.
Nhưng… bàn tay ấy hình như rất bé?
Và… ấm áp, thật sự ấm áp.
Sau lần đó cô cứ nhầm tưởng rằng người đó là anh, cô muốn đến gần nhưng không biết cách nào.
Đành làm theo cách lẳng lơ của mẹ rồi tiếp cận anh.
Tất cả như kế hoạch trừ việc cô bị bắt cóc.