19.
Sau khi rời khỏi cung, ta điều chỉnh lại cảm xúc, quyết định hôm sau đến Thôi phủ một chuyến.
Tống Thời Ngôn đã đợi ở đây từ lâu.
Chân phải của hắn ta không còn lành lặn, cả người cũng chẳng còn khí phách hăng hái như trước, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Ta chỉ xem như không nhìn thấy, sai người dâng rượu lên, tự tay rót đầy chén cho hắn ta,
“Có một chuyện ta vẫn luôn không hiểu, nếu trước kia ngươi đã lựa chọn vứt hết tất cả để sánh đôi với nữ tử Dương Châu đó, vì sao lại trở lại chứ?”
Tống Thời Ngôn không cầm chén rượu lên.
Giọng nói cũng chứa vẻ âm u như sương mù.
“Hừ, nàng ta là người do Tạ Cảnh Chi phái tới, chỉ vì không muốn nàng gả cho ta.”
Ta kinh ngạc nhướng mày.
Ta thật sự không ngờ lại là đáp án này, chẳng trách trước khi chết Tống Thời Ngôn nói cái gì mà dùng hết tâm cơ thủ đoạn, hóa ra là có ý này.
Thấy ta không tiếp lời, Tống Thời Ngôn tức giận bất bình nói:
“Hắn đúng là đồ tiểu nhân, lại dùng cách này để chia rẽ đôi ta. Nếu không có chuyện này, có khi ta và nàng đã có nữ nhi từ lâu rồi.”
Ta cười nhẹ, châm chọc mà nhìn hắn ta: “Dù không có cô nương Dương Châu kia, cũng sẽ có nữ tử Tây Hồ. Tống Thời Ngôn, đừng cho rằng trên mặt ngươi dát vàng, dù không có Tạ Cảnh Chi, ta cũng muốn từ hôn với ngươi. Chẳng lẽ ngươi đã quên mình làm những chuyện hoang đường trong hoa lâu rồi sao?”
“Dù cố gắng giấu giếm đến mấy, chung quy cũng sẽ có ngày lộ ra.”
Dứt lời, sắc mặt hắn ta chợt tái nhợt, run rẩy móc túi tiền từ trong lòng ngực ra, đúng là thứ lần trước ta đưa.
Tống Thời Ngôn lấy ngọc bội từ trong túi ra, cẩn thận sờ mó trong lòng bàn tay.
“Nếu đã thế, vì sao nàng lại đưa ngọc bội này cho ta?”
Ta cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng: 【 Đương nhiên là muốn ngươi chết thật thê thảm rồi, làm vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng ta. 】
Nhưng ta sẽ không nói ra những lời này.
Tống Thời Ngôn rất giảo hoạt, hắn ta không hề uống rượu ta chuẩn bị.
Đến đây là được rồi, sau khi đạt được mục đích, ta xoay người rời đi.
Hắn ta không biết rằng, ta sẽ không ngốc nghếch hạ độc trong rượu đâu. Độc dược đã được bôi lên trên ngọc rồi.
Chỉ cần chạm qua một lần, cả người sẽ chậm rãi thối rữa, ngứa ngáy điên cuồng, cuối cùng chết dần chết mòn.
20.
Năm thứ ba ta rời khỏi Thượng Kinh, trong khoảng thời gian này xảy ra một số đại sự khiến người ta khiếp sợ.
Chứng cứ mưu phản của Tống thị được xác thực, cuối cùng bị tru di cửu tộc.
Thôi Giác đế sư cáo lão hồi hương, trên đường bị ám sát bỏ mình.
Trung Dũng hầu Tạ Cảnh Chi cưới tân nương, làm tan nát bao trái tim thiếu nữ Thượng Kinh.
Còn ta, mỗi ngày đều bận rộn giúp các thím hàng xóm giải quyết kiện tụng.
Không phải nhà này mất gà thì tướng công nhà kia thay lòng đổi dạ.
Lúc nhàn rồi thì thêu thùa giết thời gian, cuộc sống vô cùng phong phú.
Lúc tin Tạ Cảnh Chi cưới vợ truyền đến, ta đang dạy Tiểu Đậu Tử hai tuổi đọc chữ.
Nhóc con nho nhỏ còn chưa mọc được mấy chiếc răng đã bi bô tập nói cùng ta.
“Mẫu thân.”
“Mẩu chân.”
Xuân Hạnh đứng bên cạnh cười không nhặt được mồm.
Sau khi rời khỏi Thượng Kinh, ta dừng chân tại Giang Nam, phong cảnh ở đây tuyệt đẹp, địa linh nhân kiệt, vậy nên quyết định sinh sống lâu dài.
Tới đây không lâu, ta phát hiện mình có thai, đương nhiên sẽ không thể lênh đênh khắp nơi như trước nữa.
Bệ hạ sai người xóa hết tung tích của ta, ta cũng không cần lo lắng sẽ bị tìm thấy.
Tiểu Đậu Tử, là nhi tử của ta và Tạ Cảnh Chi.
Sau khi cười đủ, vẻ mặt Xuân Hạnh trở nên ảm đạm hẳn.
“Phu nhân, người nói xem, vì sao Hầu gia lại tục huyền chứ?.”
Ta nhìn Tiểu Đậu Tử, nội tâm bình tĩnh: “Đây là quyền của hắn.”
Xuân Hạnh còn muốn nói gì đó, thấy ánh mắt ta nhìn lại thì im bặt.
21.
Tối đến, lúc đang mơ màng ngủ, ta chợt cảm thấy cả người lạnh buốt.
Giãy giụa ngồi dậy, một khuôn mặt anh tuấn quen thuộc đang ai oán nhìn ta.
“A!”
“Đừng sợ, Vân Nương, là ta.”
Tạ Cảnh Chi đưa tay chặn miệng ta lại, thấy ta bình tĩnh lại mới buông ra.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Ta cực kỳ kinh ngạc.
Tạ Cảnh Chi tới gần, nương theo ánh trăng cẩn thận nhìn ta.
“Vân Nương, ta nhớ nàng chết mất.”
Ta trực tiếp nhấc chân đá hắn xuống giường.
Nhớ cái đầu chàng ấy, tân nương cũng cưới rồi, bây giờ còn đến ôn chuyện cũ nữa chứ.
“Hừ! Đồ nam nhân bạc tình.”
Tạ Cảnh Chi bị mắng vẫn chẳng hề buồn bực, mặt dày mày dạn quấn lấy ta.