Chương 2
Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Một đám người tụ lại một chỗ, người thì ca hát, người chơi poker, người thì chơi mạt chược. Sau một hồi, bọn họ bắt đầu trò chơi chính, cả nhóm đều thích trò chơi này, vừa kích thích, vừa vui vẻ hơn nữa lại do chính bọn họ sáng tạo ra.
Quy tắc cũng không có gì phức tạp, chỉ là sau khi chơi xong xem ai có đủ bản lĩnh đứng lên mà thôi, tất cả bọn họ nhanh chóng ngồi vây quanh cái bàn thành vòng tròn, trước mặt mỗi người bọn họ đặt một cái ly, trong cái ly có nhiều loại rượu mạnh pha trộn cùng nhau. Trò chơi bắt đầu khi có người tiến lên bốc thăm một con số từ 2 đến 9. Lấy con số đó làm con số bắt đầu, tiếp theo bên trái (hoặc bên phải) phải trừ đi ba, sau đó từ người bên trái(hoặc bên phải) mang đi nhân với 3, người nhận được số phải nhanh chóng đưa ra đáp án, rồi sau đó người đối diện phải ngay lập tức nhận lấy số đó rồi trừ đi 6. Từ lúc này người đối diện sẽ đưa ra đáp án sau khi nhân 6, rồi tương tự trừ đi ba cho lượt bên trái (hoặc bên phải) không cho phép tạm dừng, cũng không cho phép ai nhắc, mà ngay từ khi tham gia, ai tính toán sai sẽ phải uống ly rượu trước mặt, sau mỗi vòng chơi hầu như ai cũng bị phạt. (Phần quy tắc trò chơi hơi phức tạp nên Trúc đã lượt bỏ bớt do không thể dịch sát được, mong các bạn thông cảm cho sự thiết sót này.)
Giang Dịch Sâm tùy ý hướng dẫn cho Trần Tư Kì một số quy tắc của trò chơi, Trần Tư Kì có vẻ rất hào hứng, vừa vui lại có chút kích thích. Trò chơi rất nhanh được bắt đầu, mọi người đều hết sức chăm chú vào vòng một, mọi người đều tập trung tinh thần vào những ly rựu trước mặt, sơ sẩy dù chỉ là một chút thì sẽ là chính mình hại mình.
Trò chơi này ngoài con số còn gắn với tốc độ, nếu tính toán chậm một chút liền ngay lập tức uống ly rượu trước mặt, bởi vậy mới nói rượu không thiếu chỉ là sức người có hạn. Nên mọi người vẫn thật cẩn thận, Trần Tư Kì cũng đã uống hai ly rượu mạnh pha lẫn nhau, thoáng chốc mặt đã muốn đỏ ửng, cô tìm cách đứng lên. Sau mấy vòng cơ hồ ai cũng đều bị phạt, rượu vơi đi không ít.
Giang Dịch Sâm giúp đỡ Trần Tư Kì đi ra ngoài, Mạc Tuấn Phàm nhìn thấy bọn họ, miệng mỉm cười.
"Từ nhỏ đã tính khí bất đồng, làm việc thì khác người, Dịch Sâm xem ra lần này cậu tinh mắt được một lần."
Giang Dịch Sâm biết Mạc Tuấn Phàm có ý nhắc đến Kỷ Bách Linh, lần trước cô đến nơi này cùng bọn họ, một giọt cũng không đụng đến, chứ đừng nói tham gia trò chơi, làm tất cả bọn họ đều mất hứng, anh liếc mắt đến Mạc Tuấn Phầm một cái.
"Cậu bớt cái miệng lại một chút."
Mạc Tuấn Phàm lại nở nụ cười, nhưng không nói thêm câu nào nữa.
Trần Tư Kì nghe hai người bọn họ đối thoại, cũng tinh ý hiểu sự ám chỉ của Mạc Tuấn Phàm, biết hắn vì mình mà nói giúp, ở đây đều là bạn bè tốt của Giang Dịch Sâm, nên để lại chút ấn tượng tốt với bọn họ là điều nên làm, cô đẩy Giang Dịch Sâm ra.
"Tuy đầu có hơi choáng nhưng em cũng không say đến nỗi không đi được, không phiền anh giúp đỡ."
Giang Dịch Sâm híp mắt nghe lời nói có chút lạnh nhạt của Tư Kì, nhìn thấy đúng là mặt cô có chút hồng vì rượu, nhưng căn bản không có biểu hiện của người say rượu, lập tức tin lời của cô, cùng cô im lặng bước ra ngoài.
"Giang Dịch Sâm, anh và em đều uống chút rượu, chúng ta cùng đi hóng gió một chút để giải rượu nhé."
Giang Dịch Sâm bỏ hai tay trong túi, bước đi tùy ý phía sau Tư Kì, gió đêm thổi tới, thấm chút giá rét vào trong người. Trần Tư Kì đi giày cao gót, mỗi bước đi có phần uyển chuyển tăng thêm sức quyến rũ mười phần, cô đi phía trước, Giang Dịch Sâm bước liền theo sau. Anh bắt đầu đánh giá cô, cô cao vừa phải, người hơi gầy, nhưng cũng không đến mức quá gầy làm người ta chán ghét, nơi nào cần có đều có, cuối cùng anh ra một kết luận, tổng quan cô rất tốt, hơn nữa gương mặt lại thanh tú, anh cảm thấy miệng có chút khô khan.
Trần Tư Kì đang đi bỗng quay đầu lại, đèn đường phủ dài bóng dáng hai người bọn họ trên mặt đất.
"Giang Dịch Sâm, sao anh lại nhìn lén em."
"Anh không nhìn lén "
Anh cười kèm theo vẻ mặt có chút vô lại.
"Là anh quan minh chính đại nhìn em."
"Ừ, vậy anh có kết luận gì?"
Giang Dịch Sâm cười không có ý tốt, một tay đang để trong túi quần chợt rút ra đi qua nâng cằm của cô.
"Em cảm thấy thế nào?"
Trần Tư Kì nhân cơ hội kiễng mũi chân lên, hôn lên trán anh một cái.
"Em cảm thấy, anh đối với em xem ra rất hứng thú."
Lời này làm Giang Dịch Sâm cười khổ, ngay lập tức cô quay người bỏ chạy, Giang Dịch Sâm đuổi theo phía sau, nhanh chóng bắt được cô ôm chặt trong lòng.
"Nhìn xem lần sau em còn dám giở trò hay không?"
Trần Tư Kì cười rộ lên, hai người tùy ý chọn một chỗ bên đường ngồi xuống, cô ngồi yên trong lòng anh.
"Anh cùng cô ấy thế nào? Lần trước cô ấy đến công ty tìm anh? Về nhà anh có chút động lòng?"
"Em đang kể chuyện vui à?"
Giang Dịch Sâm hừ lạnh một tiếng.
"Em đang suy nghĩ cái gì? Mà lại nghĩ anh có thể hành động như vậy?"
"Nhớ đến ngày trước, anh một hai sống chết đòi cưới cô ta, như thế nào giờ lại nói như vậy? Quả nhiên bọn đàn ông các anh thật hư hỏng."
"Em không phải thích anh đối xử với cô ta như bây giờ sao?"
Giang Dịch Sâm xoa xoa hai má Tư Kì, Trần Tư Kì trong lòng cười nhạt, ngay từ lần đầu gặp mặt Kỷ Bách Linh, cô liền biết bọn sẽ sẽ không hạnh phúc lâu dài, Giang Dịch Sâm là loại người như thế nào? Loại người thích chinh phục, lại hơi tự phụ, vì để được như bây giờ lúc trước cô tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, Giang Dịch Sâm ngay từ đầu đương nhiên có chút hứng thú với Kỉ Bách Linh, nhưng làm sao có thể kiên nhẫn chịu được tính khí của Kỷ Bách Linh. Hiện tại bây giờ không phải đang chứng minh suy nghĩ của cô là chính xác hay sao? Hơn nữa với gia thế của Giang gia, chọn con dâu đương nhiên phải chọn loại người cư xử khéo léo, hiền thục hiểu chuyện? Theo một góc độ nào đó Kỷ Bách Linh hoàn toàn không hợp để gả cho Giang Dịch Sâm.
"Giang Dịch Sâm, hiện giờ anh cảm thấy thế nào?"
"Tốt lắm"
"Thật không?"
"Thật sự tốt."
Trần Tư Kì nở nụ cười.
"Ông nội của anh cực kì thích em, nói em không những xinh đẹp mà còn đối đáp tốt, chính là cầm kì thi họa"
"Thời buổi nào rồi? Còn cầm kì thi họa, gia gia ánh mắt thật không giống người thường, nhưng em có đôi khi không thích sự nho nhã lễ độ gì đó, tốt thì nói là tốt, không tốt thì nói là không tốt, không cần phải dối bản thân."
"Anh cũng nghĩ như vậy, chỉ tiếc là nhiều người không nghĩ được như vậy."
...
Giang Dịch Sâm cùng Trần Tư Kì ngồi nói chuyện, một lát sau anh đứng dậy đưa cô trở về, cô cũng không cự tuyệt. Giang Dịch Sâm đưa Tư Kì đến Trần gia, liền lái xe rời đi, anh đối với Trần Tư Kì có chút hứng thú, nhưng anh mới kết hôn không bao lâu mà bây giờ có ý làm loạn, chắc chắn mẹ anh sẽ đánh gãy chân anh, huống chi gia thế Trần Tư Kì lợi hại hơn so với Kỉ Bách Linh, tạm thời anh cũng muốn xem anh với Trần Tư Kì sẽ tiến triển thế nào? Đến lúc thật sự không dứt ra nổi anh sẽ tính tiếp, anh cũng không phải ngu ngốc, một mình Kỉ Bách Linh đã mệt huống chi đèo bồng thêm một người phụ nữ khác. Hiện tại ngẫm nghĩ anh lại thấy cưới Kỉ Bách Linh vẫn có chút tốt, gia thế Kỉ gia so với Giang gia kém xa, nên khiến anh không bận tâm lắm về việc gia đình Kỉ Bách Linh dám đến làm loạn, với anh, lại muốn làm gì thì làm, chơi thế nào thì chơi, thật tốt.
Sau khi Giang Dịch Sâm rời đi, Kỉ Bách Linh ngồi đó khóc ban đầu chỉ là thút thích, lúc sau không nhịn được khóc lớn lên, cô biết mình có khóc thế nào cũng vô dụng, nhưng hiện giờ nhà chỉ có mình cô, cô không cần phải làm bộ tỏ vẻ quật cường trước mặt bất cứ ai. Cô có lúc nghĩ mình rất kiên cường, không dễ dàng rơi nước mắt, nhưng cô không làm được, mọi thứ của cô đều bị hủy hoại, chẳng lẽ bây giờ chỉ mỗi việc khóc cô cũng không có tư cách?
Cô nhớ ngày trước cùng Tưởng Bách Xuyên học cao trung, thời điểm đó thật tốt, hai người cùng nhau ước định thi vào cùng một trường đại học, nên thời cao trung hai người đều tự động viên nhau cố gắng, cùng nhau học, hết mấy năm cao trung cô với anh mới chính thức bắt đầu mối quan hệ, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cô cùng Tưởng Bách Xuyên chia tay nhau, trước đó dự định của cô là sau khi tốt nghiệp đại học sẽ cùng Tưởng Bách Xuyên kết hôn, cùng nhau trải qua một cuộc sống bình dị, hạnh phúc. Sau đó Giang Dịch Sâm đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời cô, từ từ phá hoại từng thứ một, không hiểu sao anh lại có hứng thú với cô, không để ý cô đã có bạn trai, trơ trẽn tiến vào rồi phá hoại tình cảm của cô và Tưởng Bách Xuyên, tiếp theo lại đến Kỉ gia đòi cưới cô, buộc cô phải gả cho anh.
Tất cả mọi người khi đó đều nói cô được gả vào Giang gia, gả cho Giang Dịch Sâm là một điều rất tốt, mơ cũng không được, tiền đồ của Tưởng Bách Xuyên cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Khi đó cô đã chấp nhận, chấp nhận gả cho anh, làm vợ của anh, thế nhưng anh đối với cô là gì? Là anh suốt đêm không về, cùng một đám bạn hữu ăn chơi suốt đêm, trở về quần áo nồng nặc nước hoa cùng vết son.
Cô tìm anh muốn nói chuyện đàng hoàng, anh bảo cô vậy là chuyện bình thường, bảo cô phải tập thích ứng, đừng bày ra cái bộ mặt như vậy với anh.
Anh nói cô hẹp hòi, nói tính cô thanh cao không đến những nơi đó, nói cô không nể mặt anh trước mặt bạn bè, rồi lại nói cô không có dũng khí... thật buồn cười, ngay từ đầu chính miệng anh nói là thích cô, yêu cô, nói cô làm tâm trí anh điên đảo, tất cả điều là những lời nói từ anh.
Kỉ Bách Linh vẫn khóc, cô hận Giang Dịch Sâm đã xuất hiện trong cuộc sống của cô, càng hận anh khi đã có được cô rồi lại bỏ mặc không quan tâm.