Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Khó khăn lắm Kỉ Bách Linh và Tưởng Bách Xuyên mới có thời gian để gặp mặt, đây là lần gặp mặt thứ ba kể từ lúc anh báo tin anh phải đi công tác, lần đầu tiên đi công tác hai tháng, lần thứ hai đi công tác ba tháng, lúc này đây ít nhất là một tháng. Kỉ Bách Linh xin nghỉ phép để đưa Tưởng Bách Xuyên ra sân bay, bây giờ so với trước kia anh gầy đi rất nhiều, ở nơi ngăn cách vào phòng đợi, anh đột nhiên quay đầu lại dường như có điều muốn nói, cuối cùng lời muốn nói lại không nói ra. Chỉ ẩn nhẫn đứng từ xa nhìn Kỉ Bách Linh mà lòng tràn đầy xót xa, nhìn thấy hành động của anh xa xa, hốc mắt tự nhiên ửng đỏ.
Hiện tại Kỉ Bách Linh theo Trần Ảnh làm việc đã được nửa năm, bản thân đã hiểu rõ rất nhiều điều, biết một chương trình sản xuất ra có bao nhiêu khó khắn, tìm nhà đầu tư, tìm kiếm khách mời, cho dù là diễn viên ngôi sao hạng A hay B tất cả hợp đồng đưa ra đều bị trả lại với đầy dấu khoanh tròn kèm chú thích. Kỉ Bách Linh mặc dù đã quen việc, nhưng lúc nào cũng hỏi ý kiến Trần Ảnh trước đề phòng sai sót, Hướng Đình Đình đối xử với cô tương đối tốt. Những lúc có thời gian rảnh rỗi cô thường nghĩ đến Tưởng Bách Xuyên, công việc của anh so với cô chắc gian nan hơn rất nhiều, huống chi anh lại là người có chí cầu tiến cao.
Ngày nào cô và Tưởng Bách Xuyên cũng gọi điện cho nhau, nếu ngày nào anh không gọi thì cô chủ động gọi cho anh, kể cho anh nghe cuộc sống hằng ngày của mình, rồi hỏi anh công việc của anh ra sao? Hôm nay có cái gì vui không? Cô muốn anh và cô cả hai người đều biết được cuộc sống của đối phương, như vậy cho dù khoảng cách xa đến mấy cũng sẽ không cảm thấy hụt hẫng.
Kỉ Bách Linh mỗi ngày đều cố gắng hết mình cho công việc, sáng đi làm nhưng đến giờ tan tầm, Giang Dịch Sâm đều đứng dưới công ty đưa cô về tận nhà. Thời gian trôi qua lâu như vậy mà anh vẫn kiên trì, ngày ngày nhìn thấy anh đứng dưới công ty chờ mình cô tự hỏi Giang Dịch Sâm, anh không thấy mệt mỏi sao, cô đã nói chỉ coi anh là bạn, anh đối xử tốt với cô làm cái gì. Vấn đề không phải là ngày một ngày hai vấn đề là đã nửa năm, nửa năm qua anh đều kiên trì như vậy, thậm chí có một lần tan làm ra về không nhìn thấy anh đứng đó, cô còn có cảm giác không quen.
Hai ngày sau đó công việc rất nhiều nguyên do là con trai của Hướng Đình Đình sinh bệnh, Hướng Đình Đình ở nhà chăm sóc con, tiết mục cô đang phụ trách đành phải giao lại cho người khác, cấp trên ý tứ muốn để Kỉ Bách Linh thử sức một lần, chung quy là cô theo Hướng Đình Đình một thời gian khá dài, đối với những chương trình giải trí kiểu này đều đã quen thuộc, huống chi lúc trước mọi người còn muốn cho cô làm người chủ trì, lần này coi như là một cơ hội cho Kỉ Bách Linh, xem khả năng của cô tới đâu. Kỉ Bách Linh đương nhiên muốn thử một lần, Hướng Đình Đình dù sao vẫn là người chịu trách nhiệm chính, mọi việc cô chuẩn bị đều đã sẵn sãng, đây là cơ hội vô cùng tốt để được thử sức với một vị trí mới, đồng nghiệp biết tin đều chúc mừng Kỉ Bách Linh. Những ngày tiếp theo, Kỉ Bách Linh bắt đầu nhận nhiệm vụ chính, triển khai và chỉ đạo hoàn thành các kế hoạch được định sẵn, diễn tập lại cho đến khi nhuần nhuyễn. Tối muộn các đồng nghiệp lần lượt ra về, cô vẫn ở lại công ty đọc lại kịch bản, xem có còn khâu nào thiếu sót hay không? Sau khi chắc chắn mới thu dọn mọi thứ chuẩn bị ra về.
Từ thang máy bước ra đến bên ngoài mới phát hiện trời đổ mưa. Mưa to nặng hạt rơi xuống đất kèm với gió rít, đèn đường tỏa ra quầng sáng bị nước mưa lu mờ tạo thành một chuỗi dài le lói. Hai tay ôm trước ngực, đang nghĩ cách làm sao để về nhà, hiện tại không còn ai ở công ty, mọi người đã về từ sớm, chỉ còn mình cô lẻ loi đứng ở đây, xa xa có mấy chiếc xe đi ngang, nhưng khoảng cách khá xa, không ai để ý đến cô. Không lẽ hôm nay mình phải ở lại công ty?
Cau mày nghĩ ngợi, thời điểm này xe bus đã không còn, trời mưa lớn taxi rất khó bắt, buồn phiền đứng hết nhìn đông tới nhìn tây, lâu lâu lại nhìn ra bên ngoài, ngoài cửa nước mưa tụ lại chảy thành dòng xuống cống thoát nước bên đường, cô hạ quyết tâm chạy ra cửa chính, nhưng vừa chạy ra được vài bước lại trở vô, mưa quá lớn nếu chạy ra lãnh hết trận mưa này e rằng ngày mai sẽ đổ bệnh mất.
Dùng tay vuốt mái tóc đang bị dính mưa ướt, cảm thấy trước mặt có bóng đen xuất hiện che tầm nhìn, ngẩng đầu liền nhìn thấy Giang Dịch Sâm đang cầm ô đứng ở trước mặt.
Mưa quá lớn, cô nãy giờ chỉ lo lắng tìm cách nào ra về, quên mất việc mỗi ngày Giang Dịch Sâm vẫn luôn chờ mình, nhưng hôm nay trời mưa to như vậy mà anh vẫn còn đứng đợi.
"Đi thôi, anh đưa em về." Giang Dịch Sâm cầm lấy bàn tay đang lạnh vì nước mưa, một tay cầm ô.
Cô lắc đầu, "Không cần."
Giang Dịch Sâm nhíu mày cảm giác khó nói, ý chí của cô rất quật cường anh đã biết, nhìn bề ngoài nhu nhược, yếu đuối nhưng tính cách như đấng nam nhi, luôn hấp dẫn ánh mắt của anh, khiến anh bất lực không biết phải làm sao, hiện giờ quần áo của cô đã thấm ướt, không biết cô ngốc hay sao? Mưa lớn như vậy, tại sao không đợi mưa nhỏ hơn hãy về.
"Em muốn tiếp tục đứng ở đây cho nước mưa ngấm vào người rồi mai sinh bệnh sao?"
Kỉ Bách Linh cúi đầu im lặng, cô không thể đổ bệnh vào lúc này, nếu bệnh công việc ngày mai sẽ lại giao cho người khác, khó khăn lắm mới có được cơ hội tốt như vậy, biết đâu sau này cô sẽ thành công giống Hướng Đình Đình, mọi người đều ngưỡng mô. Cuối cùng cô nhìn Giang Dịch Sâm, cất giọng "Cám ơn anh."
Lúc này cô mới đồng ý để Giang Dịch Sâm đưa về nhà. Bởi vì trời mưa quá lớn, gió thổi mạnh quá kịch liệt, một cái dù dường như không che chắn hết hai người bọn họ, chỉ đi vài bước quần áo Kỉ Bách Linh đều bị ướt hơn một nữa, thân thể đều lạnh cóng. Giang Dịch Sâm không đưa cô ra gọi xe, mà trực tiếp đưa cô ra xe của anh, cô định cự tuyệt, nhưng thời tiết như vậy không phải là lúc tuyệt tình cự tuyệt, huống chi cô thấy quần áo của anh đều ướt sũng nước còn đang nhỏ giọt, tâm tình của cô lúc này rất xao động. Tuy rằng quần áo của cô cũng ướt, nhưng không nghiêm trọng lắm, mà quần áo của anh lại ướt đẫm còn nhỏ nước, lúc anh cầm dù đưa cô ra xe, anh đã hướng phía cô mà che chắn nên cô mới bị ướt ít như vậy. Tâm trạng khó nói cô siết chặt hai tay, vụng trộm nhìn anh một cái, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt.
Ngồi trong xe một lúc lâu Kỉ Bách Linh mới nhận ra đường đi không đúng, "Đây không phải đường về nhà em."
"Uhm" Giang Dịch Sâm liếc kính sau nhìn cô, "Anh có nhà ở gần đây..."
"Em muốn về nhà. Anh để em xuống xe"
"Anh không đưa em về." Anh cất giọng bén nhọn vài phần kiên định.
"Anh nghĩ anh là ai? Dự vào cái gì mà thay em quyết định?"
Kỉ Bách Linh im lặng, Giang Dịch Sâm cứ thế chạy xe đến nhà của anh, dừng xe, mở cửa nước ra ngoài, Kỉ Bách Linh ngồi ở phía sau hờn dỗi không chịu đi. Giang Dịch Sâm gõ kính, "Em mở cửa ra. lên nhà anh, thay quần áo khô rồi anh đưa em về nhà, em không đồng ý cứ tiếp tục mặc quần áo ướt ngồi trong đó, anh không quan tâm."
Kỉ Bách Linh liếc anh, hậm hực không tình nguyện xuống xe.
Cô theo anh lên lầu, quần áo ướt ngồi xe lâu như vậy thấm vào da thịt nên lúc này cô cảm thấy toàn thân đều lạnh như băng, không khống chế nổi cơ thể đang run rẩy.
Giang Dịch Sâm vừa mở cửa lập tức đi vô phòng trở ra tay cầm quần áo, đưa đến trước mặt cô.
"Em thay quần áo ướt ra, mặc tạm đồ của anh" Nhìn thấy sắc mặt khó coi của cô, anh phải kiên nhân giải thích "Quần áo này đều mới, anh chưa mặc lần nào em yên tâm mặc đi. Hơn nữa anh không tặng cho em chỉ là cho em mượn mặc một lát mà thôi, em không cầm phải cảm thấy khó xử".
Kỉ Bách Linh cắn môi, anh vì cô mà chuẩn bị mọi thứ chu đáo, biết được suy nghĩ của mình, cô cầm lấy quần áo, gật gật đầu, "Anh cũng nên đi thay quần áo đi, đừng để bị cảm."
Ánh mắt Giang Dịch Sâm đột nhiên sáng lên, "Em... Em quan tâm đến anh sao?
"Anh ra ngoài đi, em đi thay quần áo."
Giang Dịch Sâm cuối cùng nhìn cô một cái, sau đó mới đi ra ngoài, anh cũng đi thay quần áo.
Kỉ Bách Linh lập tức cởi quần áo, sau đó mặc quần áo anh đưa. Một lát sau, Giang Dịch Sâm gõ cửa, hỏi cô đã xong chưa? Sau khi xác nhận, anh mới mở cửa bước vào.
Giang Dịch Sâm đã thay đồ khác, anh cầm một cái sấy tóc tiến vào, cắm điện, rồi đưa cho cô "Em sấy tóc đi."
Anh lấy quần áo ướt của cô cầm ra ngoài, Kỉ Bách Linh thấy hành động của anh, vội cất tiếng "Anh..."
"Anh giúp em hong khô quần áo, nhanh lắm, em cứ hong tóc đi." Nói xong Giang Dịch Sâm cầm quần áo của cô đi ra ngoài.
Kỉ Bách Linh cắn môi, không rõ cảm xúc của bản thân mình lúc này thế nào? Hốc mắt có chút ẩm ướt, cô không khống chế được cảm xúc của bản thân lúc này, cầm lấy máy sấy tóc bắt đầu thổi tóc, âm thanh ù ù vang lên làm giảm bớt sự xúc động vừa rồi khiến cô bình tĩnh lại. Đợi tóc khô, cô bước xuống giường xỏ dép lê vào mở cửa bước ra, ngay lập tức đập vào là hình ảnh Giang Dịch Sâm đặt quần áo của mình gần lò sưởi. Tay còn lại cầm máy sấy nhẹ nhàng hong khô.
Động tác của anh từ tốn nhẹ nhàng, nét mặt bình tĩnh, giống như trong mắt anh lúc này chỉ có quần áo của cô mà thôi. Anh hong khô bên ngoài, rồi lật ra hong bên trong, thỉnh thoảng vừa cầm máy sấy thổi liên tục một chút cho mau khô rồi lại tiếp tục chuyên tâm vào công việc. Từ lúc ý thực được cho đến bây giờ, trong trí nhớ của cô đây là lần đầu tiên nhìn thấy có một người vì cô mà đi hong khô quần áo, nét mặt ung dung trên mặt không thể hiện sự không kiên nhẫn hay khó chịu.
Cô cắn môi nhìn anh không chịu nổi đành mở miệng, "Anh cảm thấy như vậy là tốt lắm sao?"
Giang Dịch Sâm liếc nhìn cô rồi tiếp tục công việc "Em chờ anh một chút."
Anh giơ tay vuốt thử xem đồ khô chưa thấy dưới ống quần còn ướt một chút, anh tiếp tục cầm máy sấy lên hong sơ qua, cứ như thế một hồi lau khi quần áo đã khô thực sự anh mới đứng lên đứng trước mặt cô "Em cầm đi thay đi, sau đó anh đưa em về nhà."
Cô nhận lấy quần áo từ anh, cố gắng né ánh mắt của anh, không nói câu nào trở về phòng thay lại quần áo của mình.
Sau khi thay xong bước ra ngoài, Giang Dịch Sâm đưa cô đến bãi đỗ xe, cảm xúc lúc này của cô rất mâu thuẫn, cô vẫn im lặng. Bên ngoài trời đã không còn nặng hạt và gió lớn, chỉ lất phất vài hạt, anh lái xe đưa cô trở về nhà, bên ngoài tiếng hạt mưa đánh vào cửa sổ nghe lộp đột, trong xe là một bầu không khí lặng yên, Kỉ Bách Linh ngoạn trừ nắm chặt tay, một hồi lâu mới mở miệng "Giang Dịch Sâm, em không đáng để anh phải đối xử tốt như vậy"
Ánh mắt Giang Dịch Sâm ánh lên chút đau thương, chớp mắt khôi phục lại dáng vẻ bình thường, "Kỉ Bách Linh, trên đời này này nếu a không yêu b, nhưng b vẫn yêu a hay a yêu b, b không yêu a, người b yêu là c. Không có đáng hay không đáng, mà chỉ có muốn tiếp tục hay không thôi, anh là người tự nguyện làm những gì anh muốn, em đừng lo"
A yêu b, b không yêu a, mà b đi yêu c. Câu chuyện nghe rất đỗi bình thường nhưng không hiểu sao lòng cô lại chua xót đến vậy, thậm chí còn có chút áp lực.
Cô cắn môi, anh vì sao phải chọn làm nhân vật a, điều kiện anh tốt như vậy, có biết bao nhiêu người tốt hơn cô, tại sao anh cứ phải cứng đầu như thế?
Đến chung cư của cô, Giang Dịch Sâm xuống xe lấy dù muốn đưa cô lên tận nhà anh mới yên tâm. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy động tác anh cầm dù che chắn cho cô, mặc anh bị nước mưa thấm ướt. Cô chỉ có thể bước nhanh chân, đến dưới nhà. Cô không nói tiếng cám ơn, cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi vào thang máy, đi thẳng đến nhà của mình, ma xui quỷ khiến thế nào cô không bước vô nhà mà men theo hành lang đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy dưới lầu còn có một người vẫn đang đứng dưới mưa.
Trời tối cộng với mưa lâm râm cô không thấy rõ thân ảnh của anh, chỉ cảm thấy giờ phút này anh rất cô quạnh, còn có chút u sầu.
Cô nhắm mắt lại, sau đó yên lặng đứng nhìn, thấy anh đứng dưới mưa rất lâu sau đó mới đi đến bên cạnh xe mở cửa lái xe rời đi.
Đợi xe khuất bóng cô mới về nhà, vừa mở cửa, đã nghe tiếng mẹ hỏi cô mấy câu đại loại tại sao lại về trễ như vậy, cô lúc này lười đáp lại, không làm gì hết, đẩy cửa phòng ngủ nằm trên giường bản thân đột nhiên phát hiện lúc này chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh của Giang Dịch Sâm cầm dù che chắn cô dưới mưa, hay hình ảnh anh cầm quần áo hong khô cho mình, không hiểu sao những hình ảnh đó cứ lởn vởn trong đầu, làm cách nào cũng không xua đi được.
Cô đột nhiên mở to mắt, Kỉ Bách Linh, mày đang suy nghĩ cái gì, mày làm thế nào đi tương tư đến người đàn ông khác ngoài Tưởng Bách Xuyên? Nếu như Tưởng Bách Xuyên có gia thế như Giang Dịch Sâm, thì anh đã đối xử với mày tốt gấp trăm ngàn lần, Giang Dịch Sâm cho dù đối xử với mày tốt như vậy, nhưng mãi mãi cũng không bao giờ bằng Tưởng Bách Xuyên, thậm chí một nửa cũng không đến.
Cô chui vào trong chăn, bắt buột bản thân không được nghĩ đến Giang Dịch Sâm nhưng làm thế nào cũng không được. Nếu như, cô không quen Tưởng Bách Xuyên trước, mà người gặp là Giang Dịch Sâm, có lẽ người cô yêu lúc này là Giang Dịch Sâm? Có bị những hành động của Giang Dịch Sâm làm cảm động? Tại sao lâu như vậy mà anh vẫn kiên trì? Bản thân có nhiều khó chịu cùng bực bội. Tại sao anh cứ mãi đối xử tốt với mình, ngoài kia có biết bao người con gái tốt hơn cô, so với anh cô còn kém rất nhiều.
Miên man suy nghĩ không biết bản thân đã chìm vào giấc ngủ khi nào không biết.
Ngày hôm sau, cô tỉnh lại sau việc đầu tiên là gọi cho Tưởng Bách Xuyên chỉ buông ra một câu, "Tưởng Bách Xuyên, em muốn anh trở về bên em ngay lập tức!"
Lần đầu tiên cô tùy hứng như vậy.
Tưởng Bách Xuyên im lặng một hồi sau đó mới nói, "Được."
Đây là cuộc điện thoại ngắn nhất từ trước đến giờ của hai người.