Tình Yêu Quan Trọng Đến Vậy Sao

Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Kỉ Bách Linh cùng mẹ chia tay nhau trong bầu không khí ảm đạm, cô vừa bước chân ra khỏi Kỉ gia liền tắt điện thoại. Mọi người nói cô cố chấp, cô mặc kệ. Tâm tình cô lúc này rối ren như tơ vò nhìn cứ như một vỏ ốc rỗng, quá nhiều chuyện xảy ra cùng lúc, cuốn chặt lấy cô không chừa lối thoát, cô sớm đã gục ngã mặc cho số phận và vòng xoáy cuộc đời xô đẩy. Cô không muốn ở lại Kỉ gia nghe cha mẹ dạy bảo, cũng không muốn trở về nhà, cô muốn trốn đi đến một nơi thật xa, ở đó không ai biết cô là ai? Mà cô cũng không quen biết người nào? Cô muốn trốn tránh hiện tại không dám đối mặt với tất cả.
Mọi người đều bảo cô quá ảo tưởng về cuộc sống hôn nhân, cô từng ước mơ cùng Tưởng Bách Xuyên ở cùng một chỗ, sau đó kết hôn và sinh con, hai người cùng nhau phấn đấu mua một căn nhà, sau đó nuôi dạy con mình, dạy chúng học nhìn chúng lớn lên và trưởng thành, như vậy là mơ mộng hay sao? Là yêu cầu quá cao hay sao? Quá lý tưởng hóa hay sao?
Cô vô thức cứ thế đi dọc con đường, trước đây cô đều như thế mỗi lần tâm trạng không vui liền muốn đi dạo, cứ thế mà đi không cần biết đi về đâu hay phía trước là nơi nào. Xuyên qua vô số con đường, đi qua bao cửa hàng buôn bán, lướt qua biết bao nhiêu người đi đường, ngửi được vô số hương vị thức ăn bên đường, nghe rất nhiều âm thanh khác nhau, cô vẫn không ngừng bước, vẫn tiếp tục bước đi trong vô vọng, cô cũng không biết rõ hiện giờ cô muốn đi về đâu, phía trước là cửa hàng buôn bán trang sức, cô đứng trước cửa lẳng lặng nhìn vào bên trong, bên trong bày rất nhiều đồ quý báu, vòng cổ, lắc tay, nhẫn kim cương... Có chàng trai đang hỏi cô gái bên cạnh thích cái nào, cô gái cười ngọt ngào, chàng trai nhìn cô gái bằng ánh mắt tràn đầy nhu tình, sủng ái.
Đột nhiên cô nhớ lúc trước, không phải Giang Dịch Sâm cũng nhìn cô bằng ánh mắt này hay sao? Khi đó anh mang cô đến cửa hàng trang sức lớn nhất thành phố, hỏi cô thích cái nào? Khi đó cô đi dạo một vòng, nhìn lướt qua mọi thứ, không phải là cô không thích mà chỉ đơn thuần không muốn anh phải mua cho mình thứ gì, nhưng cô không ngờ, chỉ cần những thứ cô liếc mắt qua, sau đó anh đều cho người gói lại tất cả. Tất cả nhân viên trong cửa hàng đều kinh ngạc với quyết định của anh, anh không phải nói giỡn mà thức sự mua tất cả, khi đó cô còn nhớ rất rõ anh đã nói:
"Có tiền thì có thể mua tất cả."
Cô không còn cách nào? Đành phải chọn một đôi bông tai bằng kim cương, anh như thế mới đồng ý không gom hết cửa hàng mang về. Khi đó mọi người đều chuyển hướng nhìn cô bằng những ánh mắt hâm mộ, ai cũng nói số cô thật tốt, có thể gặp một người yêu mình đến như vậy.
Cô lại tiếp tục đi tới, cho đến khi chân nhức mỏi không thể nhấc lên nổi liền tìm một chỗ ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút. Mọi người đi đường đều quay lại nhìn cô như cô có bệnh thần kinh, cô có thể ngồi đó ngắm người quét rác nửa giờ, xem một đóa hoa hơn hai mươi phút, nhưng cô lại thích như vậy, lặng lặng ở một nơi nào đó, nhìn mọi thứ xung quanh diễn ra, đó đôi khi cũng là một loại hưởng thụ.

Nghỉ ngơi đủ, cô đứng dậy tiếp tục đi về phía trước, cô nhớ thời học trung học, mỗi lần đến trường cô đều đi bộ, khi đó Tưởng Bách Xuyên ở sân thể dục chạy bộ, còn cô dọc theo đường băng từ từ đi tới. Khi đó mọi người đều nghĩ cô và anh là một đôi, nhưng thực sự không phải, có lẽ cảm thấy hai người có tình cảm ái muội nên bạn bè lúc đó đều đồn với nhau rằng, chắc chắn Kỉ Bách Linh cùng Tưởng Bách Xuyên là một đôi. Không chỉ các phương diện khác đều xứng đôi mà ngay cả tên của hai người cũng có điểm giống, Tưởng Bách Xuyên, Kỉ Bách Linh tên điệm đều có một chứ Bách.
Chính bản thân cô cũng không biết mình đi được đã bao lâu, chân đã không còn cảm giác, cô vẫn cứ tưởng mình có thể đi được rất xa và rất lâu nên mới có cảm giác ai đó đang gọi mình. Bách Linh, Bách Linh âm thanh quen thuộc cứ như thế cất lên, cô nghe như muốn khóc, âm thanh quá đỗi thân quen từ đâu truyền đến.
Cô vẫn đứng im tại chỗ không động đậy, Tưởng Bách Xuyên chạy đến trước mặt cô, cô vẫn không thể nào tin được, ngơ ngác nhìn người đối diện.
"Em thế nào lại đến chổ này?"
Tưởng Bách Xuyên đứng im nhìn cô bất động, anh đã có quãng thời gian bên cô nên chỉ cần liếc qua một cái cũng biết bây giờ tâm trạng cô không được tốt.
"Em bị sao vậy? Không khỏe chổ nào à?"
Chỉ lúc này Kỉ Bách Linh mới tin người đứng trước mặt mình chính là Tưởng Bách Xuyên, không phải bản thân nghĩ về anh quá nhiều mà sinh ra ảo giác, cô bối rối biểu tình có chút xấu hổ:
"Em, em đi bộ lâu quá nên chân có chút mỏi."
Nghe được lời của cô, Tưởng Bách Xuyên nhìn không được lắc đầu, vươn tay ra tưởng tượng muốn chạm vào tóc cô, bàn tay khẽ vươn ra rồi thu hồi lại, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm:

"Đi thôi, anh mời em ăn cơm."
"Ừ, em hiện tại muốn ăn gì đó cay, thực sự cay."
Cô cảm thấy bây giờ cô muốn có cái gì đó kích thích cô, tốt nhất là nên ăn cay. Thân mình run rẩy bước đi.
Tưởng Bách Xuyên biết cô có thói quen mỗi khi tâm trạng không tốt thường thích đi dạo một mình, khẳng định đã xảy ra chuyện gì nên mới đi xa như thế, anh chọn một nhà hàng gần đó, cũng chẳng để ý nhà hàng này có giá rất cao. Anh chỉ biết sau khi anh cùng Kỉ Bách Linh chia tay, anh hối hận nhất không phải là hai người không thể cùng bước tiếp mà là trong suốt quá trình bên nhau lúc đó, chưa bao giờ anh dắt cô đi ăn thứ cô thích, mỗi lần đi chơi hai người đều ra công viên, đi dạo, rồi ăn chút gì đó. Điều kiện gia đình anh rất bình thường, không tính là nghèo khó nhưng từ nhỏ anh biết cha mình đi làm kiếm được tiền thường vất vả, vì thế phương tiện chi tiêu anh thường rất tiết kiệm. Nếu như anh không xài tiền nhiều thì cha sẽ không cần phải ra ngoài liều mạng kiếm tiền, vì vậy lên đại học anh cố gắng học thật giỏi để nhận học bổng hoặc là đi kiếm việc làm thêm để có tiền trang trải chi tiêu cho bản thân, thậm chí đôi khi tiền học cũng chính anh tự đóng. Khi đó Kỉ Bách Linh làm bạn gái anh cũng không oán trách hay đòi anh phải mua cho cô bất cứ thứ gì.
Khi đó anh suy nghĩ, nếu như sau này hai người đến với nhau anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền, cố gắng cho cô có một cuộc sống thật tốt. Nếu lúc trước anh biết hai người sẽ chia tay nhất định anh sẽ dùng nhiều thời gian để ở bên cô hơn, mang cô đi đến bất cứ nơi nào cô thích. Rất tiếc đôi khi những kế hoạch vạch ra đều không theo kịp sự thay đổi trong cuộc sống, mỗi người rồi cũng phải tự biết bước tiếp với những ngã rẽ trong cuộc đời.
Kỉ Bách Linh cùng Tưởng Bách Xuyên chọn một chỗ liền ngồi xuống, bọn họ vào khá sớm nên rất vắng khách, nhà hàng này tương đối có tiếng, đợi một chút nữa có khi phải xếp hàng để lấy chỗ.
Kỉ Bách Linh chọn cho mình một nồi lẩu cay, lại chọn thêm một hai món rồi mang thực đơn cho Tưởng Bách Xuyên. Khi nãy trên đường đi cô không cảm giác nhưng vừa ngồi xuống mới phát hiện chân vừa xót lại vừa đau, chắc chắn đã bị phồng rộp. Bất tri bất giác phát hiện mình đã đi từ giữa trưa đến tận chiều tối, đại khái chắc không có ai ngốc như cô, đi ngược đãi bản thân.
Nồi lẩu rất nhanh được bưng lên, đồ ăn cũng rất nhiều.

"Em thế nào lại đến tận đây?"
Tưởng Bách Xuyên cau mày, không nhịn được lại mở miệng hỏi.
"Đi thì cứ đi thôi, em cũng không biết tại sao lại đến đây, anh cũng biết tính em thường hay thích đi dạo."
Cô cố gắng biểu đạt lời nói sao cho tự nhiên, nhìn anh mỉm cười.
"Còn anh? Sao tự nhiên lại xuất hiện ở đây?"
"Công ty của anh gần đây."
Anh quan sát nét mặt cô, nhìn thấy rõ sự gượng gạo cùng miễn cưỡng.
Cô có chút buồn bực, bạn bè cùng tuổi với cô đều đi làm, ai cũng cố gắng phấn đấu cho bản thân, chỉ riêng cô đã là người có chồng, thế nhưng cái gì cũng không có, cô nhớ ngày trước cô muốn mình ra trường sẽ làm một phóng viên xuất sắc, nhưng đã là rất lâu rồi, cô thấy nồi lẩu đun sắp cạn cả nước, liền vội vã bỏ thức ăn vào. Tâm trạng có chút sầu não.
"Bách Linh, em sống có tốt không?"
Tưởng Bách Xuyên phát hiện thanh âm mình thốt ra có chút khàn khàn, nhưng tinh ý anh mới phát hiện ra, thực ra mình rất để ý đến cô, sau thời gian chia tay, anh liền lao đầu vào công việc, trốn tránh thực tại, anh không để mình chút thời gian rảnh rỗi nào, anh không nghĩ là anh và cô sẽ có ngày chia tay, anh còn nhớ ước nguyện của hai người là mua một ngôi nhà nhỏ, anh còn có dự định đưa cô đi du lịch, còn định cùng cô kết hôn ở vậy đến già, thực tại hai người lại ngồi đây nhìn nhau trong chua xót, cùng hồi tưởng về quá khứ.

Khóe miệng Kỉ Bách Linh giật giật, cô cầm chiếc đũa, định gắp đồ ăn, nhưng cảm thấy trong người không còn chút sức lực, chiếc đũa rơi xuống trên bàn, ánh mắt đột nhiên đỏ lên, mọi người đều nói cô không hiểu chuyện mới không đồng ý gả cho Giang Dịch Sâm, những người con gái khác cầu còn không được, anh cả bảo cô mau gả cho Giang Dịch Sâm chỉ như vậy mới coi cô vì Kỉ gia mà làm chút chuyện đáng làm, cha mẹ ai cũng nói cô sẽ hạnh phúc khi lấy Giang Dịch Sâm. Không ai hỏi cô có yêu anh ta không? Có hạnh phúc không? Không một ai chịu hiểu cho cô chỉ thấy những lợi ích trước mắt mà thôi.
Kỉ Bách Linh, hiện giờ ngươi sống có tốt không?
Cô trừng mắt nhìn nồi lẩu, trong lòng tràn đầy ủy khuất nước mắt theo hai má chảy xuống. Cô lau đi nước mắt, Kỉ Bách Linh, ngươi thế nào lại khóc? Vì gả cho Giang Dịch Sâm ngươi hành hạ người đối diện chưa đủ sao? Lại bày ra giáng vẻ này?
"Thực cay, em chưa kịp ăn mà đã chảy cả nước mắt."
"Đừng miễn cưỡng ép bản thân phải cười."
Tưởng Bách Xuyên rút khăn tay, đưa lên khóe mắt cô.
Đây là người con gái anh từng yêu, bây giờ cô thật sự sống không tốt, còn trước mặt anh lộ ra nụ cười miễn cưỡng, lòng anh như dao cắt. Cô đã từng nói với anh, cô và anh không thể cùng nhau đi đến cuối cuộc đời, Giang Dịch Sâm rất thông minh, anh ta lấy lòng được cả gia đình cô, kiên trì đến cùng, ép buột anh và cô phải chia tay. Không đau khổ sao? Mà bây giờ anh lại đi an ủi cô, anh hiểu cô, biết cho dù cô có bất mãn cha mẹ nhưng vẫn yêu quý họ, cô nói với anh, anh và cô cũng như nhau đều yêu quý cha mẹ mình, nên mới cố gắng đi làm kiếm tiền giúp đỡ cho cha mẹ.
Một lúc sau bên trong phòng riêng có người mở cửa bước ra, là Dương Chấn, anh chuẩn bị bước vô nhà vệ sinh liền gặp người quen, Dương Chấn hứng thú nhìn Kỉ Bách Linh ngồi bên kia, đối với cô không thân thiết nhưng cũng gặp vài lần, bộ dạng quả thật vẫn rất xinh đẹp, nhưng không có gì nổi bật, hơn nữa lại hẹp hòi, ích kỉ, bọn họ đều không thích loại con gái như vậy, không biết lúc trước Giang Dịch Sâm trúng tà yêu gì mà lại đi yêu loại con gái như vậy, cung phụng cô ta thậm chí phải đòi cưới, loại con gái như vậy ra đường thiếu gì liếc mắt một cái là thấy ngay.
Dương Chấn híp mắt, đây không phải là tình cảm ấm áp khi yêu sao? Quả thật không đơn giản, anh móc điện thoại ra hướng bàn Kỉ Bách Linh, quả thật quá tốt chọn đúng lúc Tưởng Bách Xuyên cầm khăn ăn lau đi khóe miệng Kỉ Bách Linh dính chút ớt, mà Kỉ Bách Linh hướng về phía Tưởng Bách Xuyên nở nụ cười xán lạn, ai thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy bọn họ là một đôi tình cảm rất tốt.
Dương Chấn nhìn lại tấm hình trong điện thoại, hôm nay buổi tối có tiệc vui, cùng mọi người hẹn gặp mặt, ấn định là chỗ cũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận