Editor: Thảo Trúc
Beta: Phi Yến
Ngày hôm sau Giang Dịch Sâm tỉnh lại đi làm bình thường, trong công việc anh quản lý các hạng mục đều khá ổn, Giang Bác Hoài đối với đứa con này chỉ cần anh quản lý tốt việc được giao, còn ngoài cuộc sống cá nhân không mấy can thiệp, chỉ cần anh đừng làm những việc tổn hại đến thanh danh Giang gia. Về phần anh cả của Giang Dịch Sâm là Giang Dịch Chính từ nhỏ đã không có được cuộc sống tự do tự tại như anh, mọi việc lớn nhỏ đều được Giang Bác Hoài giám sát gắt gao theo nề nếp khuôn mẫu, vì Giang Bác Hoài đã xem Giang Dịch Chính là người sau này sẽ nối nghiệp Giang gia. Chị của Giang Dịch Sâm là Giang Dịch Đình từ nhỏ cũng được cha mình bồi dưỡng.
Trong nhà mối quan hệ giữa Giang Dịch Sâm và anh chị đều không mấy thân thiết, Giang Dịch Chính cả ngày bận rộn ở công ty, không có thời gian để quan tâm đến em trai mình, về phần Giang Dịch Đình, mấy năm trước có yêu một người quyết tâm ở cùng với anh ta, nhưng Giang Bác Hoài cùng Tùy Tuyết mẹ Dịch Sâm phản đối gay gắt, thậm chí còn tuyên bố nếu Dịch Đình đi theo anh ta thì cắt đứt toàn bộ quan hệ với Giang gia, xem như Giang gia không có đứa con gái này. Nhưng được mấy năm thì Giang Dịch Đình hạ sinh đứa nhỏ, lúc này Giang Bác Hoài cùng Tùy Tuyết xót con, thương cháu cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Mỗi năm có dịp lễ tết cả nhà đều tập trung lại, quan hệ giữa mọi người tuy rằng không tốt nhưng so với trước kia đã là tốt lên rất nhiều.
Tính cách của Giang Dịch Sâm và Giang Dịch Chính hoàn toàn trái ngược nhau, sau khi Giang Dịch Sâm được sinh ra mọi người đều nghĩ Giang Bác Hoài sẽ bồi dưỡng anh giống Giang Dịch Chính, kết quả ông cưng chiều anh ta không gò bó ép buộc vào lễ nghĩa, đối với anh không có nửa điểm uy nghiêm giống Dịch Chính, lúc này mọi người đã hiểu ra vấn đề, Giang Dịch Sâm cùng Giang Dịch Chính kém nhau 15 tuổi, kém Giang Dịch Đình 10 tuổi. Xem ra ông đã lớn qua cái thời nghiêm khắc mà lúc này bỗng trở thành một người cha bình thường như biết bao người, hơn nữa nếu ông mang Dịch Sâm bồi dưỡng giống Dịch Chính sau này có phải là huynh đệ tương tàn như biết bao gia tộc khác.
Bởi vậy Dịch Sâm có quyền lựa chọn hạng mục và bộ phận để làm việc, Dịch Chính thì xem anh như một đứa em trai, hoàn toàn tin tưởng và giao cho anh những hạng mục mà anh có thể xử lý. Tuy rằng Dịch Sâm từ nhỏ đã được cưng chiều không phải lo cơm áo gạo tiền thế nhưng khi bắt đầu công việc anh lại xử lý mọi việc khá tốt, các hạng mục trong tay anh không gặp bất trắc gì. Xem ra không cần phải lo lắng nhiều.
Giang Dịch Sâm ngồi ở văn phòng xem xét qua các văn kiện rồi ký tên, các văn kiện đưa đến trước mặt anh đều được các nhân tài anh cả tuyển dụng xem qua, chắc chắn không có bất cứ sai sót nào, nên anh chỉ cần ký tên là xong.
Ký tên xong không còn việc gì làm anh nhàm chán lấy gọt dũa ra bấm móng tay. Trần Tư Kì gõ cửa vào văn phòng, hướng về phía anh mỉm cười. Anh cong môi dưới, Trần Tư Kì mặc dù diện đồ công sở nhưng nhìn lướt qua cũng thấy được các đường nét nóng bỏng của cơ thể, tuy anh cũng xem là một người có chừng mực không để phát sinh chuyện nam nữ tại phòng làm việc thế nhưng nhìn ngắm một chút thì chẳng có chuyện gì.
"Đã đổi cà phê?"
Giang Dịch Sâm dời mắt lên ly cà phê trong tay Tư Kì, cà phê trong công ty không thơm được đến mức như vậy.
"Xa như vậy mà anh cũng nghe được mùi, quả thật mũi anh rất thính"
Dịch Sâm trừng mắt liếc cô một cái, Tư Kì che miệng cười.
"Em không có ý gì, ai lại dại dột dám la hay chê trách anh cơ chứ?"
Tư Kì mang cà phê lại, anh nhấp một ngụm, quả thực là thượng hạng, anh nhếch mày tỏ vẻ hài lòng, anh thực sự thích uống cà phê nhưng nuốt không trôi cà phê của công ty, Tư Kì đến không bao lâu liền biết anh thích cái gì, mỗi sáng đều pha cà phê riêng sang cho anh, còn vì anh bỏ công đi tìm kiếm các loại cà phê khác.
Tư Kì xem xét vẻ mặt của anh cũng biết anh hài lòng.
"Ngày hôm qua họp mặt bạn bè, anh nổi giận đùng đùng rời đi, sự việc kia anh đã giải quyết rồi à?"
Cô hôm qua cũng ở đó, sau khi Dương Chấn cho Dịch Sâm xem hình hỏi anh cô vợ nhỏ anh đang làm gì, Dịch Sâm ngay lập tức biểu tình dọa người, nếu như lúc đó có ai chọc anh chắc chắn sẽ bị anh cho một trận.
"Anh là ai? Không lẽ một chuyện cỏn con như vậy cũng không giải quyết được?"
Anh lơ đễnh nhếch môi. Tư Kì thấy thế cười phụ họa.
"Vậy là tốt rồi, em sợ chính anh không biết, sắc mặt ngày hôm qua của anh không tốt đến mức em nghĩ có thể lập tức giết người"
Cô che miệng cười:
"Giang Dịch Sâm bọn họ nói những lời này đều là giả"
"Cái gì giả"
"Chính là anh đối với Kỉ Bách Linh không còn chút tình cảm, em cảm thấy bọn họ nói dối, anh đã từng vì cô ta làm rất nhiều chuyện, tình cảm chắc chắn rất sâu, nếu không khi biết cô ta ở với người đàn ông khác tại sao anh lại tức giận đến như vậy"
Giang Dịch Sâm nghĩ đến ảnh chụp ngày hôm qua, hừ một tiếng:
"Do em chưa hiểu rõ về đàn ông mà thôi, anh có thích hay không là một chuyện, chỉ cần một ngày vẫn còn là Giang phu nhân tuyệt đối không được qua lại mờ ám với bất cứ người đàn ông nào, đây là giữ thể diện cho Giang gia"
"Anh thật là vô tình"
Tư Kì điểm một cái lên trán anh.
"Vậy em cho anh thấy thế nào là hữu tình đi"
Anh giơ tay nghĩ sẽ ôm cô vào lòng, Tư Kì nhanh chóng trốn thoát vòng ôm.
"Hiện tại nơi này là văn phòng, vẫn trong thời gian làm việc"
Cô rất nhanh đến bên bàn làm việc ôm lên toàn bộ văn kiện có trên bàn, giày cao gót chậm rãi giậm xuống sàn vang lên từng tiếng, nhanh chóng xoay bước rời đi.
Ra khỏi phòng làm việc, gương mặt cô lạnh lại, trong công ty làm việc cô tạo được hình tượng tốt, có năng lực, có khí chất, làm việc lại quyết đoán. Tự nhiên đối với Dịch Sâm cô là người thích hợp nhất ở bên cạnh anh. Thế nhưng anh và cô sinh cùng năm, đều đã hai mươi lăm tuổi, đàn ông hai mươi lăm và phụ nữ hai mươi lăm khác nhau rất lớn, phụ nữ hai mươi lăm suy nghĩ rất già dặn đều muốn yên ổn, nhưng đàn ông thì lại khác họ vẫn còn rất ham chơi. Giang Dịch Sâm hiện tại chính là như vậy, nên đương nhiên cô cũng không dại gì mà chủ động dâng lên tới cửa cho anh, mà cùng anh phát sinh tình cảm ái muội, để anh trong hoàn cảnh đứng nhìn chứ không được chạm vào cô. Cô là muốn mưa dầm thấm đất từ từ trói buộc anh lại, như vậy anh mới ngoan ngoãn thuần phục cô, nếu không một ngày kia cô lại trở thành Kỉ Bách Linh thứ hai.
Đương nhiên là không, cô sẽ không đi theo vết xe đổ của Kỉ Bách Linh, được ở bên anh ta một thời gian để anh ta chán, đá cô ra một bên tìm niềm vui mới. Vì thế cô mới lựa chọn ở cạnh Dịch Sâm với vai trò là người phụ tá đắc lực nhất, khiến anh không thể lơ là với cô trên cả hai phương diện, sau đó trêu chọc anh, đợi anh ly hôn với Kỉ Bách Linh rồi trực tiếp tiến vào Giang gia.
Buổi chiều, Tư Kì cùng với Dịch Sâm phải cùng nhau đi liên tỉnh công tác, phải ở lại ngoại thành ba ngày hai đêm, trên đường đến sân bay tay của Giang Dịch Sâm bắt đầu hành động bị Tư Kì bắt được hất ra.
"Anh không sợ để kí giả bắt được, đến tai người cha anh, ông ấy sẽ đánh gãy chân anh sao?"
"Xem ra tin tức của em còn chưa được tốt, trong nhà anh mẹ làm chủ, chỉ cần mẹ muốn đánh anh, cha anh sẽ ra mặt nói đỡ, cha anh ông ấy rất thương anh."
Tư Kì nhíu máy, cô mới về nước không được bao lâu nên cũng chưa có dịp đi gặp mặt chào hỏi ba mẹ anh, nhưng cũng có nghe lời đồn về Giang Tuyết phu nhân, không nghĩ lại là thật.
"Cẩn thận một chút cũng không sao, hơn nữa em là con gái, anh cũng phải giữ thể diện cho em chứ."
"Được được."
Giang Dịch Sâm trực tiếp kéo Trần Tư Kì vào lòng.
"Truyền thông chỉ chụp và săn lùng đời tư của anh cả thôi, về phần anh bọn họ không có hứng thú, anh cũng chưa từng lên báo."
Không phải không có hứng thú mà không dám có hứng thú với cậu út nhà họ Giang. Trần Tư Kì cũng không phản bác lại, yên vị nằm trong lòng anh.
Chiều tối ngày hôm sau Kỉ Bách Linh mới tỉnh dậy, cô thực không ngờ mình lại có thể ngủ lâu đến thế một ngày một đêm, cô xoa đầu mình, đêm qua cô khóc rồi thiếp đi nên giờ tỉnh dậy đầu cảm thấy rất đau.
Đêm qua cô ngủ ở phòng khách, chỉ sợ rằng cô ngủ ở đâu Giang Dịch Sâm cũng không thèm bận tâm. Cô men theo thành giường đứng lên, phát hiện tóc bết lại dính đầy trên mặt, cô vội vã vào nhà vệ sinh sửa sang lại bản thân, cố gắng cột rửa đi sắc mặt tái nhợt của mình, các dấu vết đêm qua Giang Dịch Sâm để lại cũng đã bắt đầu mờ dần. Cô uất ức cắn môi cho đến khi bật máu, đau đớn nhắc nhở cô không được yếu đuối.
Cô đứng trước gương, đứng thật lâu, giờ khắc này bất kể là cô dùng bộ dáng gì cũng chẳng có ai thèm để ý, nhà của cô cũng không có ai ghé thăm, về phần Tưởng Bách Xuyên, cô đã thành ra dạng này, cũng không còn thêm bất kì ảo tưởng gì với anh nữa, anh nên kiếm cho mình một cô gái tốt làm vợ chứ không phải một cô gái rách nát như cô.
Con đường phía trước mà cô phải bước tiếp vô cùng tăm tối, cô tùy tiện chọn cho mình một bộ quần áo, cũng không trang điểm sau đó liền đi ra ngoài, ăn uống qua loa rồi bắt xe đến bệnh viện nơi bạn tốt của cô Phùng Minh Nguyệt đang công tác, cũng đã trải qua một thời gian khá lâu kể từ cái lần Minh Nguyệt mắng cô vì bỏ kì thực tập trước khi tốt nghiệp, nay Minh Nguyệt tựa hồ như đã ổn định với công việc của mình, lần trước trong điện thoại còn nói bệnh viện này yêu cầu rất cao, rất nhiều người muốn vô nhưng không được nhận, Minh Nguyệt nói cô được nhận vô làm quả thực rất may mắn.
Lý tưởng của con người quả nhiên tùy vào thời điểm mà thay đổi.
Bởi vì đã nói trước qua điện thoại nên khi Kỉ Bách Linh đến tìm cô cũng không có gì bất ngờ, Kỉ Bách Linh được Minh Nguyệt lôi kéo dắt đi khắp ngõ ngách tham quan sau đó cô nhìn Bách Linh từ trên xuống đánh giá một lần.
"Sao cậu lại gầy như vậy? So với lần trước lại còn gầy hơn."
"Không phải lúc nào cậu cũng muốn giảm béo sao? Tớ gầy thế này không phải mong ước của cậu à?"
Minh Nguyệt đánh cô một cái.
"Haiz, cậu nhìn tớ đi này, rồi nhìn lại cậu..."
Nói xong cô nhanh chóng xem xét sắc mặt của Bách Linh.
"Ngoan ngoãn, chẳng phải cậu muốn gầy như tớ cũng chẳng thể được hay sao? Mà cậu béo thế này nhìn rất được, cậu gầy đi sẽ không còn bộ dáng xinh đẹp nữa đâu."
"Tớ nguyện ý xấu đi một chút."
Bách Linh cười cười.
"Kì thực là vì để gặp cậu tớ đã cố gắng gầy đi để cho cậu tức đấy, nhìn tớ đi để xem buổi tối cậu còn muốn ăn nữa hay không? Haha"
Minh Nguyệt im lặng đánh giá Kỉ Bách Linh một chút rồi cất giọng.
"Buổi tối cậu còn mất ngủ nữa hay không?"
Bách Linh gật đầu:
"Nếu ngủ được tớ đến tìm cậu làm gì?"
Minh Nguyệt lấy từ trong túi áo ra lọ thuốc, lại nhìn Bách Linh do dự một chút cô cất tiếng:
"Bách Linh, tuy rằng chuyện giữa cậu và Tưởng Bách Xuyên rất đáng tiếc, tớ lúc đó cũng nghĩ hai người nhất định thành đôi, nhưng quả thực hai người có duyên nhưng không nợ. Cậu đã đồng ý đến với Giang Dịch Sâm, vậy hãy thay đổi suy nghĩ đi, hãy chấp nhận và sống thật tốt."
Thì ra trong mắt Minh Nguyệt cô vì Tưởng Bách Xuyên mà mất ngủ.
"Tớ đã hiểu."
Bách Linh gật đầu xòe tay ra:
"Nhưng cậu vẫn nên cho tớ thuốc."
Lúc này Minh Nguyệt mới mang lọ thuốc ngủ đưa cho Bách Linh.
"Đây là lần cuối cùng tớ cho cậu, mỗi lần tớ lấy người khác đều nghĩ tớ lấy để dùng, còn nữa, thuốc này uống nhiều không tốt, phải ăn uống đàng hoàng mới được dùng."
"Tớ biết rồi, cậu còn nói nhiều hơn cả mẹ tớ."
"Cậu dám bảo tớ nói nhiều à?"
Minh Nguyệt làm bộ mặt muốn lấy lại thuốc. Bách Linh lập tức đứng dậy định phản kháng hai người đùa một lúc Minh Nguyệt xem đồng hồ.
"Bách Linh, một chút nữa cậu có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm đi."
Kỉ Bách Linh muốn từ chối nhưng đột nhiên lại nghĩ đến cô và Minh Nguyệt là bạn tốt, đã lâu mới gặp, vì thế liền gật đầu đồng ý. Thế là đành phải ngồi chờ Minh Nguyệt hết giờ làm.
Phùng Minh Nguyệt mang cô đi ăn ở căn tin bệnh viện, các bệnh viện khác căn tin bán đồ ăn rất tệ, nhưng ở bệnh viện này thì khác, không những tiện nghi mà đồ ăn cũng rất ngon miệng, nên hầu hết mọi người đều nguyện ý ăn tại đây. Nghe nói căn tin bệnh viện do người ngoài nhận thầu, không làm theo kiểu qua loa mà thực tâm nấu ăn.
Kỉ Bách Linh ngồi ở nhà ăn, Phùng Minh Nguyệt đi lấy đồ ăn, hai người một món mặn, một món rau xào, một món canh.
Minh Nguyệt cố ý vì Kỉ Bách Linh mà chọn món đậu hủ tứ xuyên.
"Cậu nếm thử món này đi, lần đầu tiên tớ ăn món này liền nghĩ đến cậu, chắc chắn cậu sẽ rất thích."
Cô gắp lên một miếng đậu bỏ vào trong miệng, hương vị thanh đạm, vừa ăn, đậu cũng rất non thật sự là một món ăn ngon.
"Minh Nguyệt cậu thực tốt, còn nhớ rõ tớ thích ăn cái gì."
"Haiz, cậu nghĩ ai cũng không có lương tâm như cậu à, sinh nhật tớ cậu còn không thèm nhớ."
"Kia... năm nay."
Kỉ Bách Linh tươi cười miễn cưỡng đứng lên, không có năm nay, cô liền vùi đầu tiếp tục ăn.
"Năm nay cái gì?"
Kỉ Bách Linh lắc đầu:
"Cậu cũng lo ăn đi, cậu xem tớ ăn thế này tối đói bụng ăn nhiều lại mập đấy."
Minh Nguyệt cảm thấy cô nói có lý liền gắp một miếng thật to bỏ vào miệng.