30
Chăm chú làm nốt bài tập về nhàtrong quán cà phê gần trường. Dạo này dù có bận rộn như thế nào thì Xuân vẫn không thể lơ là việc học được. Sở dĩ cô chọn quán cà phê này vì nórất yên tĩnh, lại gần trường nên có thể chạy, hoàn toàn phù hợp với việc “chạy đi chạy lại” trên trường của cô.
Khẽ hát theo bài hát trong quán cà phê, cô gấp sách lại. Cuối cùng, cô cũng đã làm xong đống bài tập này.
- Ta ngồi đây được chứ? – giọng trầm trầm của một người đàn ông vang lên khiến cô hơi giật mình, ngước lên nhìn.
- À, vâng ạ. Mời bác ạ. – cô trả lời trong khi đang cố nhớ người đang ở trước mặt mình là ai.
Người đàn ông đó lịch sự trong bộ vest màu đen. Mái tóc đen lấm tấm trắng, khuôn mặt điềm tĩnh và có phần giống ….Triệt.
- A, bác là bố của Triệt phải không ạ? – cô lên tiếng và chợt im lặng vì thái độ hơi quá của mình.
- Ừm. Là bác. – ông ôn tồn nói.
- Rất vui được gặp bác. À, còn chuyện hôm bữa mong bác đừng để ý, cậu ấy chắc đang có chuyện buồn thôi. – cô nói.
- Ta biết chứ. Cháu không cần nói đỡ cho nó đâu. Tất cả là tại ta. ông nói.
- Ơ, dạ? – cô gật đầu.
- Thật ra, hôm nay, bác tới đây là muốn nhờ cháu một việc. – ông nói tiếp.
- vâng ạ. Nếu chúa giúp được thì cháu sẽ cố ạ. – cô mỉm cười đáp.
- Ta muốn nhờ cháu giúp ta có thể nói chuyện với Triệt. Ta cần nói rõvới nó một chuyện. Có lẽ có như thế nó mới quay lại nhà Chính.
Lời nói đó đã tác động tới cô. Nó có thể giúp cô thực hiện điều mà cômuốn thì dại gì cô lại từ chôi. Đương nhiên cô đồng ý ngay.
- vâng. Cháu sẽ làm.
- Nhưng ta e là… ông ái ngại nói.
- Không sao đâu ạ. Cháu sẽ cố. A, đến giờ cháu phải đi rồi. Hôm nay cháu có hẹn. – cô nói và hoảng hốt nhìn đồng hồ. – Cháu chào bác. Cháu sẽgọi cho bác sau.
- Ừm. chào cháu. – ông khẽ gật đầu cảm ơn.
Cô cúi chào rồi cũng lao bay ra khỏi quán cà phê hướng thẳng tới trường.
………..
Trong thư viện của trường…
Xuân đang suy nghĩ về việc lúc nãy. Có lẽ cô hơi vội vàng đồng ý. Giờthật không biết làm sao để “dụ” cậu ấy đi gặp bố cậu ấy đây.
Vừa suy nghĩ cô vừa cố nhún lên để đặt cuốn sách kia lên kệ thì một cánh tay khác vươn ra giúp cô đặt cuốn sách đó lên. Cô quay người lại thìnhận ra đó là một bạn nữ rất cao với mái tóc ngắn rất cá tính. Cô ấy mặc bộ đồng phục áo sơ mi trắng với váy hồng. đó là đồng phục của trườngWill. Xuân vội lùi lại giữ khỏang cách và chào:
- A, em chào chị. Em cảm ơn. Chị là học sinh trường Will ạ?
- Ừm. Tôi là hôi phó hội học sinh của trường. Tôi là Kim. Vì lần trước,do bận quá nên chúng tôi không thể ghé qua được. – cô ấy giới thiệu.
- Vâng ạ. Chị đến văn phòng của hội học sinh ạ? – cô lịch sự nói.
- Đúng vậy. – một giọng nữ cất lên. Từ đằng sau Kim, một cô gái nhỏ béhơn một chút, cực kì xinh xắn và duyên dáng trong bộ đồng phục trườngWill, mái tóc dài thẳng được giữ gọn gàng bằng chiếc ruy-băng trắng, hai tay chắp nhẹ ra sau nhẹ nhàng bước ra, mỉm cười nhìn Xuân.
- Mình là Lan Anh. Chào bạn. Mình là hội trưởng. Bạn có thể dẫn đườngcho mình tới hội học sinh của trường này không? – cô gái vừa bước vào tự giới thiệu.
- vâng. Rất vui được gặp bạn. Mình cũng đang chuẩn bị tới đó. Cùng đi nhé. Mình là Diệp Xuân. – cô mỉm cười đáp lại.
Xuân và Lan Anh mỉm cười nhìn nhau rồi cùng bước ra khỏi thư viện. Kimthì vẫn lạnh lùng theo sau không nói gì. Cả hai đều nói chuyện vui vẻtrên đường đi tới văn phòng của hội. Dường như dù mới gặp nhưng cả haingười đều cảm thấy mình rất hợp nhau, không nói chuyện nhiều nhưng cũngcó thể nhận ra rằng họ có nhiều điểm chung về suy nghĩ của mình.
…………….
Sau khi Xuân, Anh và Kim vào văn phòng, mọi người giới thiệu sơ qua nhau rồi bắt đầu cuộc họp. Hôm nay là ngày trường Will đến trường Lâm Quanghọp bàn về lễ hội sắp tới. Mặc dù lễ hội là do Lâm Quang tổ chức nhưngtrường Will và Kin cũng có giúp đỡ coi như là phép lịch sự.
Cuộc họp cũng chỉ nói về thời gian, cách thức và một số sự kiện sẽ đượctổ chức. Riêng nội dung cụ thể thì được giữ bí mật cho tới phút chót.Sau 1 tiếng, cuộc họp kết thúc. Mọi người cũng ra về. Xuân tiễn Liên Anh ra tới cổng trường.
- Tạm biệt cậu nhé. – Xuân nói trong lòng hơi tiếc nuối.
- Ừm, tạm biệt cậu. thật vui khi được biết cậu. Hẹn gặp lại. có gì liênlạc với tớ nha. – Lan Anh siết chặt tay cô và mỉm cười nói.
- Ừm. Hihi…- cô mỉm cười đáp lại vẫy tay rồi quay vào trường khi thấy chiếc Limouse của Anh khuất xa.
Cô quay vô trường và bước thẳng tới vườn hoa của trường. Cô cần chăm sóc nó vì lễ hội sắp tới sẽ dùng chúng mà.