Từ từ bước ra khỏi phòng tắm, Xuân nhẹ nhàng lau mái tóc dài đang ướt của mình. Mặc bộ Pyjama mà Triệt đưa cho mình, cô cảm thấy hơi ngại. Bộ pyjama hơi rộng so với cô nên cô phảisắn tay áo lên mới có thể mặc vừa. Mái tóc dài xõa xuống, hơi nước hơibốc lên, nhìn cô lúc đó trông có nét gì đó rất dễ thương và…quyến rũ.Đôi mắt to, tròn, đen của cô làm cho khuôn mặt của cô càng thêm đángyêu. Từ cô toát ra một nét gì đó rất thu hút mà khiến ai cũng phải ngắmnhìn. Triệt cũng không phải là ngoại lệ.
Ngay từ khi Xuân bước vào phòng, ánh mắt của Triệt đã không ngừng nhìncô rồi. Khuôn mặt tròn dễ thương có một chút cương nghị. Đôi mắt totrong sáng rất tinh nghịch đang nhìn vu vơ đâu đó, thân hình hơi mập của cô hay cả cái dáng vẻ vụng về khác với vẻ lạnh lùng vốn có,…tất cả đềuđã được anh thu vào trong trí nhớ của mình và không biết từ bao giờ, cậu đã yêu tất cả những điều đó rồi, Đã bao lần cậu nhớ tới khuôn mặt đó,muốn được ôm thật chặt cô mỗi khi cô đơn hay mệt mỏi, muốn được ngắmnhìn khuôn mặt ấy mãi thôi. Xuân đã từ từ bước vào lòng cậu lúc nào màchính cậu cũng không rõ. Cậu biết mặc dù Xuân là người rất mạnh mẽ, cứng rắn nhưng thật ra càng mạnh mẽ bao nhiêu thì bên trong càng mềm yếu bấy nhiêu. Tiếp xúc nhiều với Xuân mới biết là cô là người rất tình cảm vàtốt bụng, đôi khi còn rất trẻ con nữa, chứ không như vẻ ngoài lạnh lùngvà có chút kiêu kì của mình. Nó có lẽ chỉ là vỏ bọc mà cô cố tình tạo ra để sống trong cái môi trường đầy sự phân biệt đối xử như trường LâmQuang này.
- Này, nhìn gì vậy. – Xuân hỏi khi nhìn Triệt.
- Hả??? không có gì. Quen cậu lâu rồi tớ mới nhận ra cậu đẹp thật đấy. – anh mỉm cười trả lời.
Lâu nay trước giờ, ít có người khen cô đẹp tự dưng hôm nay có người khen cô như thế làm cô cảm thấy hơi ngượng.
- Thôi, đùa à. – cô chối.
- Thật mà. Ngồi xuống đây đi. – cậu vừa nói vừa kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh mình.
- Uống sữa đi. – cậu mỉm cười đưa cho cô ly sữa.
- Ừm, cảm ơn, cậu lạ vậy? có chuyện gì sao? – cô cảm thấy hơi nghi ngờ trước thái độ của Triệt.
- Hihi…sao lại nghĩ thế chứ. – cậu trách. – Nhưng mà cũng đúng. – cậu cười cười nói tiếp.
- Thấy chưa. Có chuyện gì sao? – cô hỏi.
- Thì cậu cứ uống hết sữa rồi ăn sáng đi.
- Ờ. – cô nhìn cậu nghi ngờ.
…………………..
Sau khi ăn xong bữa sáng khá đơn giản, chỉ là một li sữa và vài lát bánh mì Pháp. Xuân quay ra hỏi Triệt:
- Nào, nói tiếp đi, có chuyện gì sao?
- Ừm. Xuân, cậu là bạn tớ đúng không? – cậu hỏi.
- Ừm.
- Cậu hứa sẽ giúp tớ khi tớ cần đúng không? – cậu hỏi tiếp.
- Ừm. – cô trả lời như một cái máy.
- Vậy… - cậu hít sâu rồi nói tiếp. – Hãy đi với tớ sang Nhật.
Cậu nói rất từ từ và rành rọt. Nhưng những lời nói đó dường như lại phải mất rất lâu để Xuân hiểu, phải một lúc sao, cô mới phản ứng.
- CÁI GÌ??????? Cậu đùa à???? – cô hét toáng lên.
- Không tớ, nói thật. Được chứ? – Triệt bình tĩnh nhìn cô.
- Nhưng….sao lại đi sang Nhật???
- Tớ muốn gặp mẹ tớ. Đi với tớ nhé. – giọng cậu chầm chậm như chứa cả sự van nài.
- Nhưng…sao lại là tớ? Tớ đâu biết mẹ cậu. Tớ đâu biết….
- Cậu chỉ cần đi với tớ. Tớ không đủ can đảm để đối diện với mẹ. – giọng cậu đầy đau khổ.
- Nhưng…tớ…à…tớ còn phải chuẩn bị cho lễ hội sắp tới của trường nữa. – cô kiếm đại cái cớ nào đó.
- Không sao. Tớ đã nói với anh Băng rồi và anh cũng đồng ý, anh Phong và anh Vũ cũng không có ý kiến gì. Chỉ cần đi không quá 2 ngày là được.
Cô ngạc nhiên nhìn cậu. Không còn gì để nói nữa. Không ngờ cậu ấy chuẩn bị kĩ càng tới như thế.
- Tớ…không… - cô không biết nói gì nữa.
- Chỉ cần hai ngày thôi. – cậu nói nhanh.
- Tớ… - cô nhìn cậu không nói gì. - ….được rồi. Chỉ hai ngày thôi đó. –cuối cùng cô cũng bị nét cương quyết trên khuôn mặt cậu thuyết phục.
- Thật chứ. Cảm ơn cậu nhiều. – cậu mừng rỡ, ôm chầm lấy cô thật chặt.Khuôn mặt của cậu lúc đó trông chẳng khác gì một đứa trẻ vừa được quà,cười tươi một cách thật hồn nhiên và đáng yêu. Hỏi sao có thể ghét chođược chứ.
Cô khẽ thở dài, không biết nói gì. Biết sao được chứ, cô đã hứa rồi thìkhông thể nào rút lại lời. Có trách thì trách cô quá yếu lòng và cả tin. Ai biểu cô là bạn của cậu nên giờ phải đồng ý giúp cậu chứ. Nhưng nóithật nhìn cậu vui thế này, cô cũng cảm thấy vui vui.
………………………….
Đứng trước chiếc máy bay trực thăng đang chuẩn bị cất cánh mà Xuân chợtcảm thấy có chút gì đó hối hận sao sao ấy. Không hiểu sao lúc nãy cô lại đồng ý nhanh tới như thế. Tự dưng lại đi đến một nơi đầy lạ lẫm khiếncô cảm thấy có chút sờ sợ nhưng “phóng lao thì phải theo lao” thôi. Côđã hứa với cậu ấy thì nhất định cô sẽ làm.
- Đi nào. – Triệt nói, một tay đưa về phía cô.
Hơi ngập ngừng một lúc nhưng rồi cô cũng nắm lấy tay cậu và bước lênchiếc trực thăng đang đợi đó. Cánh cửa đóng sập lại, máy bay bắt đầu cất cánh. Nhìn từ trên xuống, mọi thứ đều trở nên nhỏ bé đi nhưng nỗi lotrong lòng cô lại lớn dần ra.