Một ngày mới bắt đầu với những cơn mưa nhỏ từ hôm qua. Mọi thứ đều đang tắm mình trong cái lạnh của mưa.
Bầu trời âm u.
Xuân từ từ bước ra về phía cửa sổ. Nó cũng đã ướt sũng do cơn mưa hôm qua.
Cô hơi tiếc một chút vì sắp tới lễ hội rồi mà trời mưa suốt như thế nàythì sẽ có nhiều rắc rối lắm. Nhưng nói là thế chứ cô cũng thích mưa lắm.
Mỉm cười thích thú đưa tay ra đón nhưng hạt mưa còn vương lại mà thấyvui vui. Thôi thì thay vì đón một ngày mới với nắng ấm thì những giọtmưa chắc cũng không sao.
Đứng ngoài nhìn mưa một lúc, cô quyết định sẽ tới trường. Không hiểu sao cô lại có cảm giác khó chịu kì lạ . Một cảm giác bồn chồn cứ chực tràokhiến cô không thể ngồi yên. Có lẽ là do lễ hội sắp tới nên khiến có như thế chăng?
…………………………………
Đạp xe dọc con đường tới trường trong cái không khí lạnh thoang thoảngmùi đất làm Xuân cảm thấy hơi khó chịu. Cố gắng đi tránh những vũng nước còn đọng lại trên đường rồi cô tiến thẳng tới ngôi trường.
Sau cơn mưa, ngôi trường có phần hơi khác. Những thứ được trang trítrước đây đã được cất đi để tránh đi “sự tàn phá” của cơn mưa tối qua.
Bước vội tới văn phòng của hội học sinh. Hôm nay đã là thứ tư. Chỉ cònmấy ngày nữa là tới lễ hội rồi, tất cả đều phải chuẩn bị nhanh chóng.
Cạch……
Cánh cửa văn phòng hội học sinh mở ra, Xuân bước vào và ngay lập tức cônhận ra được điều gì đó khác thường trong mắt mọi người. Có gì đó rấtcăng thẳng.
- Đến rồi sao. – Khuôn mặt lạnh lùng của Băng nay còn lạnh hơn, ánh mắttức giận, độc ác. Giọng nói cay độc khiến Xuân cũng cảm thấy run sợ.
Cô im lặng nhìn mọi người. Có chuyện gì đã xảy ra sao?
- Xuân, hôm qua em là người về cuối cùng ở khu nhà kính đúng không? – Minh hỏi, khu6on mặt lộ rõ sự lo lắng căng thẳng.
- Vâng, có chuyện gì sao ạ? – cô chợt thấy có gì đó không ổn.
- Lúc ra về em không khóa cửa sao? – anh hỏi tiếp.
- Ý anh là sao ạ? – nó chợt thấy khó chịu. Chẳng lẽ đã có chuyện gì xảyra. Cô vội nhìn khuôn mặt khó xử của Minh, ánh mắt lạnh lùng của Băng,sự hả hê của “năm bông hồng gai” và cô biết có chuyện không hay xảy rarồi.
Vội lao nhanh ra khỏi văn phòng và chạy như bay tơi nhà kính.
Ánh mắt đờ đẫn, toàn thân run lên vì kinh hoàng. Trước mắt cô là một cảnh tượng vô cùng bừa bộn của nhà kính.
Kính thì bị bể rơi tung tóe, những chậu hoa mới hôm qua còn xanh tốt bao nhiêu thì hôm nay đều đã bị dập nát hoàn toàn cũng như hi vọng của côbị dập tắt. Toàn bộ hoa để trang trí cho hội trường đều bị hư hại.
Đôi chân run run bước vào căn nhà kính đó. Những mảnh thủy tinh vung***, hoa dập nát, đất cát bừa bãi. Khung cảnh thật hoang tàn.
Sao có thể chứ. Mắc dù hôm qua mưa rất to nhưng cũng đâu tới mức làm hư hại toàn bộ những cành cây ở đây. Không thể nào.
Cô cố lắc đầu để xua đi những suy nghĩ trong đầu nhưng không thể tìm rađược một lí do gì đó để bào chữa cho lỗi lầm của mình. Làm sao đây? Côcảm thấy bất lực quá.
Không có hoa thì không thể trang trí được nữa. Chỉ còn mấy ngày nữa làtới lễ hội mà chuyện này còn xảy ra. Đã thế đây còn là việc mà cô sẽchịu trách nhiệm hoàn toàn. Phải làm sao đây chứ? Lễ hội sẽ ra sao?
- Thật là bất cẩn. Giờ này mà còn gặp chuyện này nữa. Thật không nêngiao trách nhiệm quá lớn này cho một người mới đến mà. – Hà bước tới gần Xuân đang đứng chết trân nói với giọng trách móc nhưng thực ra đang rất hẻ hê.
- Giờ chúng ta phải làm sao đây? Thời gian gấp rút lắm rồi. Không ngờXuân bất cẩn khi không đóng cửa để cho mưa phá hư hết hoa rồi. – Quyênxen vào.
- Hoa giờ không thể nhập về kịp rồi. Rắc rối thật. – Linh giả bộ “lo lắng”.
Lời nói vô tình như cứa vào tim Xuân. Là lỗi của cô sao? Vì cô mà mọi công sức của mọi người đều đổ sông đổ bể.
Rồi còn Băng. Anh ấy sẽ như thế nào? Anh đã tin tưởng giao cho cô mộtnhiệm vụ quan trọng như thế này. Anh sẽ thất vọng lắm không những thếanh còn phải chịu trách nhiệm nhiều lắm.
Nghĩ tới đó thôi, lòng cô đã thấy nhói đau. Một cảm giác tội lỗi đang xâm chiếm khắp cơ thể.
Không. Cô sẽ không để điều đó xảy ra.
Suy nghĩ đó đã giúp cô một ý định “không tưởng” nhưng lúc này có lẽ là giải pháp duy nhất. Không thử làm sao biết.
Vụt chạy nhanh đi về phía chiếc xe đạp và phóng thật nhanh ra khỏi trường.
…………………………………………………
Ngồi cặm cụi xếp từng cánh hoa giấy lại, một đứa con gái đang chăm chú hết sức vào bông hoa đó.
Xung quanh là những vụn giấy nhiều màu, còn một bên là những bông hoa giấy.
“A” – cô khẽ rên lên một tiếng khi cây kim đâm vào tay. Cố gắng xua đi cái đau đó đi để tiếp tục tập trung vào công việc.
Thời gian rất gấp, chỉ có ba ngày để làm thôi. Cô cần phải thực sự gấp.
………………………………………………….
Lan Anh và Kim ghé qua trường Lâm Quang để xem qua trước kế hoạch của lễ hội. NĂm nay, có vẻ như trường LÂm Quang tổ chức với quy mô lớn lắm.
Mọi thứ đều đã được chuẩn bị kĩ càng. Sau cơn mưa, mọi người cũng bắt đầu trang trí lại cho sân lễ.
Lướt nhanh qua khu vườn đó và tiến thẳng vào văn phòng hội học sinh.
Cạch……………
Cánh cử nhẹ nhàng được mở ra. Lan Anh và Kim bước vào, hơi cúi chào vớinhững người đang ở trong phòng và tiếng về phía phòng làm việc của Băng.
- Chào anh. Không phiền chứ? – giọng nói ngọt ngào vang lên phá tan sự tĩnh lặng trong phòng.
Hơi ngẩng đầu lên nhìn người con gái mới đi vào, Băng chợt nhận ra đó là Lan Anh – hội trưởng hội học sinh trường Will.
- Tất nhiên rồi. Chào cô. – anh nói một cách máy móc.
- Vâng. – Lan Anh mỉm cười.
Kim bước vào theo sau nhưng chỉ hơi cúi chào anh và anh cũng thế.
Liếc qua kế hoạch đón tiếp và chào mừng của trường Lâm Quang mà Băng vừa đưa rồi gật gù tán thành.
Quả thật kế hoạch rất hoàn hảo, không còn gì để bàn nữa.
Cô và Băng trao đổi với nhau một lúc rồi đứng lên ra về. Nhưng vừa bước tới cánh cửa, cô dừng lại và quay lại hỏi Băng:
- Xuân đâu? Em có thể gặp bạn ấy chứ?
Hơi nhíu mày một chút rồi anh cũng gật đầu và chỉ cho cô đường tới nơi mà Xuân đang ở.
Cạch…………
Cánh cửa đóng lại, Băng chợt thấy suy nghĩ. Có vẻ như anh hơi quá đángvới Xuân một chút khi đã vô tình kết tội cô vì vụ nhà kính bị hư. Lúc đó anh đang mất bình tĩnh. Chứ để phá hư nhà kính thì phải cần có một“ngoại lực” tác động vào rất lớn. Kính chịu lực loại tốt nhất mà có thểdễ dàng bị hư vì mưa gió sao.
Khẽ lắc đầu một chút để xua đi suy nghĩ đó và quay lại tập trung vào công việc hiện tại của mình.
………………………………..
Lan Anh và Kim khá shock khi nghe sự việc vừa rồi. Toàn bị hoa bị hư hại hết và Xuân đang cô gắng thay thế chúng bằng hoa giấy sao. Không hề dễdàng chút nào.
- Tôi nghĩ ta nên dừng em ấy lại. – Minh nói giọng lo lắng.
- Không. Như thế không được. Đừng bắt bạn ấy phải dừng lại vì chắc chắnbạn ấy không thể. Em sẽ giúp. Chị Kim giúp em xử lí một số việc cònlại.– Lan Anh nói vậy rồi cũng đẩy cửa phòng bước vào trong đó để làmvới Xuân.
- Nhưng…
Minh chưa kịp nói hết câu, Kim đã xem vào.
- Không sao. Anh không ngăn được họ đâu. Chúng tôi sẽ giúp. Các anh cứ lo tốt việc còn lại đi. Tôi sẽ giữ bí mật việc này.
Nói xong cô quay lưng đi và rút điện thoại thông báo về kế hoạch sắp tới của trường cho một bạn trong hội học sinh và yêu cầu họ triển khai kếhoạch sao cho nhanh nhất.
Minh chỉ biết thở dài. Ai cũng ngoan cố. Chẳng lẽ con gái khó hiểu tới mức đó sao.
Đã ba hôm rồi.
Ba ngày liên tiếp Xuân ngồi trong căn phòng đó. Miệt mài và cắm cúi hoàn thành nốt những bông hoa giấy đó.
Cạch……
Lan Anh bước ra với khuôn mặt mệt mỏi.
- Có lẽ là xong rồi nên tôi về trước. Gửi lời hỏi thăm của tôi cho cậu ấy.
Lời nói ểu oải đó chấm dứt thì cũng là lúc cô khuất sau cánh cửa của văn phòng hội học sinh.
Đã hơn 10h đêm, mọi người cũng đã về hết chỉ còn lại một mình Băng.
Anh đứng rất lâu. Đôi mắt hướng về cánh cửa đó. Nhẹ nhàng đứng thẳngngười lên, anh tiến về phía căn phòng nơi mà Xuân đã ở suốt ba ngày qua.
Đẩy cánh cửa đó thật nhẹ và bước vào.
Một cô gái đang nằm gục vào tường, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi, khuônmặt xanh xao đến tội nghiệp, đôi bàn tay đang sưng lên đỏ tấy vì nhữngmũi kim đâm. Xung quanh cô là hàng ngàn bông hoa giấy với những màu sắcsặc sỡ.
Khung cảnh thật đẹp, tựa như là đang ở giữa một cánh đồng hoa rực rỡ.
Cố gắng bước thật nhẹ và tránh không làm những bông hoa kia bị nát, Băng tiến lại gần cô. Quì xuống cạnh cô, cánh tay anh khẽ vuốt lấy đôi máđó, hôn nhẹ lên nó rồi từ từ bế cô lên.
Đã đến giờ về nhà rồi nào.
Tiếng bước chân đều đều vang lên đang cố che dấu đi nhịp tim đang đập loạn xạ của người con trai kia.
Đứng khuất sau một góc, Triệt nhìn thấy cảnh đó không hiểu sao cậu lạithấy khó chịu. Một cảm giác lạ lùng cứ nghẹn ứng trong lồng ngực khiếnnó cứ nhói đau lên một cách khổ sở.