Toàn thân cứng đờ, Xuân đứng im bất động. Tim cô như muốn ngừng đập. Miệng cô cứ mấp máy điều gì đómãi không nên lời. Ánhmắt cô hoang mang nhìn đi đâu đó. Trông bộ dạnglúc đó của cô thật chẳng giống người vừa được tỏ tình chút nào cả. Cóchút gì đó ngượng ngùng và xa cách.
Ánh mắt cô khẽ liếc nhìn Triệt và ngay lập tức bối rối quay đi khi chạmphải ánh mắt của đó. Có vẻ như cậu cũng đang bối rối không kém gì cô.
Cả hai im lặng thật lâu, thật lâu. Mặc cho tiếng ồn từ trong hội trường kia vọng ra. Cả Xuân và Triệt đều im lặng.
Một người thì đang lúng túng vì lời tỏ tình còn một người đang bối rối chờ đợi câu trả lời của người kia.
Một đêm trăng đẹp, một không gian ấm ápvới những bài hát nhẹ nhàng,những bông hoa đang âm thầm tô điểm cho khung cảnh thêm phần lãng mạng.Cũng là hai người, một nam thanh và một nữ tú nhưng sao lời tỏ tình đólại không hề lãng mạng chút nào như trên những bộ phim. Một không gianyên tĩnh đến bực bội.
- Được chứ? – Triệt quyết định mở lờitrước.
- Tớ…tớ… - Xuân ấp úng.
Lần đầu nhận được một lời tỏ tình như thế này. Nó thật lạ lẫm, cảm giáchoàn toàn không như trong phim. Không hiểu sao cô cảm thấy “tội lỗi”.
- Cậu ghét tớ sao?
- Không. Tất nhiên là không rồi. – cô vội biện minh.
- Vậy tại sao chứ? – giọng nói lộ rõ nỗi thất vọng.
- Tớ không biết. Tớ…
- …………………………..
Cậu im lặng. Mặc dù đã chuẩn bị trước cho tình huống này nhưng sao mà nó khó chấp nhận thế. CẢm giác nhói đau trong lòng,lồng ngực cứ bị chặnlại.
- Tớ không ghét cậu nhưng mà…tớ không…
- Không thể làm bạn gái tớ sao? – cậungoảnh mặt đi nói, lời nói khó khăn ấy phát ra mà sao cổ họng cậu lại thấy đăng đắng.
- ………………………….. – đến lượt cô im lặng.
- Cậu…thích ai khác rồi phải không? –giọng nói run run đầy xúc động.
Cô mở tròn mắt nhìn cậu khi nghe câu hỏi đó. Nó làm cô cảm thấy khó xử hơn nữa.
- Không, cậu đừng nghĩ như thế. Tớ không thích ai cả, đơn giản chỉ vì tớ không nghĩ mình có cái gì đó phù hợp với cậu.Tớ cũng chẳng có điểm gìxứng đáng với cậu, hơn nữa cậu biết tớ là ai mà.
-…………………………
- Hơn nữa, chẳng phải cũng có nhiều người thích cậu sao? Tuyết Phươngđó, cậu cũng rõ mà, cậu ấy ở trong lớp rất hay nói chuyện và cũng từngthừa nhận rồi sao? Vì thế tớ nghĩ cậu không nên…. – cô bỏ lửng câu.
- Tớ chỉ là một “món hàng” để cậu trao đổi sao? Tớ không đáng là gìtrong cậu sao? Cậu tiếp cận chỉ vì đó là việc cậu cần làm sao?
Triệt nói mà sao lòng cảm thấy đau. Khẽ siết chặt tay cô, cậu thấy tứcgiận. Chẳng lẽ cậu không là gì trong cô, cô dễ dàng “nhường” cậu chongười khác thế sao?
Xuân khẽ bật tiếng rên khi cánh tay cô đang đỏ lên vì bị siết quá chặtnhưng cô cũng không dám làm gì, vì lúc này có lẽ Triệt đang cảm thấyhoảng loạn.
- Không, cậu đừng nghĩ vậy. Tớ không phải là người như thế? Cậu biết tớ không thể mà.
Cô cố đẩy cậu ra và lùi lại nhưng rất khó.Chợt cô cảm thấy cậu đang tiến đến rất gần mình. Ánh mắt của cậu chứa đầy sự thất vọng và hụt hẫng.Tại sao chứ? Cô đâu thể làm khác được. Cô thích cậu ấynhưng đó là nhữngngười bạn với nhau.
- Triệt, tớ nghĩ là tớ phải đi, vì thế cậu thả tớ ra đi. – cô quay đi để tránh ánh mắt của cậu.
Nhưng Triệt không buông. Cậu đã suy nghĩ nhiều lắm rồi, từ khi ở bênNhật, cậu đã nhận ra điều đó. Và mẹ cậu cũng biết. Có lẽ vì thế cậu mớicó động lực để nói ra nhưng tại sao cậu lại thấy “hối hận”thế. Nói ra để bị từ chối sao? Thà cứ giữ trong lòng thì sẽ không cảm thấy đaunhư thếnày nhưng nếu giữ trong lòng thì có đúng là tốt nhất không chứ.
Ngay lúc này, cậu không muốn buông tay cô ra. Cậu không muốn nhìn côquay lưng đi. Tại sao chứ? Tại sao cậu lại thích cô đến như thế.
- Cô ấy đã không thích thì cậu đừng giữ cô ấy.
Một cánh tay giữ cánh tay mà Triệt đang nắm tay Xuân kéo ra. Ngay lậptức, cả hai đều hướng mắt về phía người đó. Là Minh Hoàng.
Tại sao cậu ấy lại ở đây? Trông có vẻ tức giận.
Đương nhiên. Cậu đã theo cô ngay khi cô bị Triệt kéo ra đây và tất nhiên nghe được cả Triệt tỏ tình với cô nhưng đến đâythì cậu không thể ngồixem được. Khó chịu lắm.
Bằng một động tác dứt khoát, Hoàng giật tay Triệt ra và kéo Xuân đi ra theo một lối khuất hội trường để không ai thấy.
Triệt không chạy theo để kéo lại vì cậu không đủ can đảm. Đứng lặng nhìn theo bóng của hai người đó mà cậu thấy buồn.
Từ xa, cả bốn người, Băng, Phong, Duy vàMinh đều thấy được “màn tranhgiành” thú vị kia. Duy chỉ khẽ cười. Không ngờ mọi việc thú vị đến nhưthế.
Minh không nói gì. Anh thấy điều đó cũngkhông có gì đặc biệt vì thật raanh đã từng “để ý” tới Xuân nhưng đó chỉ là cảm giác nhất thời. MẶc dùnghe có hơi “phũ phàng” nhưng đó là thật.
Băng im lặng nhìn theo hai cái bóng đó một lúc rồi cũng quay mặt đi. Anh không quan tâm tới việc đó vì nó không ảnh hưởnggì tới anh. Nhưng thậtra, lòng anh cũng đã có chút gì đó xao động dù chỉ làmột phút chốc.
Còn Phong, anh không biết mình đang cảm thấy gì nữa. Thật khó hiểu. Anhkhông biết nên diễn tả nó như thế nào nhưng nói chung là không thích.Anh cũng lạ thật. Đáng ra là phải vui mừng chứ, vì Xuân đã có thể hòanhập với mọi người ở đây rồi. Khẽ lắc đầu quay đi, anh bước chậm về phía Triệt.