Hoàng kéo Xuân đi một mạch rakhỏi hội trường một mạch. Đi dọc hành lang đó trong im lặng. Dường nhưHoàng đang tức giận. Ánh mắt của cậu trở nên đen hơn, lạnh lùng hơn. Tay của cậu khẽ siết chặt tay cô một cách vô thức.
Dù tay đang đau do bị siết chặt, đã thế đôi chân đang đỏ tấy lên vì sưng do phải đi đôi cao gót mới này nhưng Xuân không dám lên tiếng. Hình như Hoàng đang giận. Thân với cậu suốt năm năm trời rồi cô cũng đủ biết khi cậu giận thì sẽ như thế nào nhưng điều mà cô không hiểu là tại sao cậulại giận chứ.
“A” – Xuân kêu lên khi bị vấp và té xuống. Đôi chân đã tới giớ hạn củanó. Cô giật tay mình ra khỏi tay cậu rồi ngồi thụp xuống mà ôm chân. Đau lắm. Chưa bao giờ cô đi đôi dép cao gót nào cả đã thế lại còn phải chạy nhanh để theo kịp bước chân của cậu nữa chứ.
- Sao thế? – Hoàng cúi xuống bên cạnh cô mà hỏi.
Cánh tay nhẹ nhàng vén mái tóc đang lõa xõa trước mặt của cô. Cậu khẽgiật mình khi nhìn thấy đôi mắt đang đỏ hoe của Xuân. Chẳng lẽ là do cậu làm cô đau.
- Đau. – cô vội lau giọt nước mắt đang đọng ở khóe mắt.
- Đau ở đâu thế? Có sao không? – cậu vội hỏi.
- Chân đau. Cậu đi nhanh quá. – cô giải thích.
Vội nhìn xuống đôi chân của cô. Nó đỏ tấy và đang sưng lên vì không quen đi dép cao gót. Khẽ thở dài một cái, cậu nhẹ nhàng cầm chân cô lên.
- Đau thế sao không nói. – cậu trách.
- Cậu đang giận, đi nhanh quá nên tớ không dám nói. – cô thú thật.
Cậu ngớ người ra. Mình giận thật sao? Bộ cậu thể hiện rõ lắm à.
- Ngốc à. Đau thì phải nói chứ. Không quen sao còn đi đôi dép cao gót này.
- Tớ bị ép chứ bộ. – khẽ nhăn mặt khi Hoàng đang giúp cô tháo đôi caogót đó ra. Đúng là thoải mái thật. Không còn bị gò bó nữa. Nhưng mà chân cô vẫn cảm thấy đau.
- Ngốc quá mà. – cậu bực bội.
- Xin lỗi, mà tại sao cậu khó chịu thế? – cô hỏi.
- Là vì cậu ngốc quá. Là bạn cậu mà cũng thấy khó chịu. Ai bảo cái gì cũng nghe. Cậu không thể từ chối à.
- Này, sao cậu cứ nói tớ ngốc hoài vậy. Tớ không phải là người cái gìcũng từ chối mà không có chút gì lịch sự như cậu đâu. AI mới ngốc chứ. – cô tức tối đẩy cậu ra và tự mình tháo nốt chiếc cao gót còn lại.
- Ừ vì thế mà cứ để người khác lấn tới. Đến từ chối người khác mà cũng không biết làm sao nữa.
Cô hơi khựng người lại khi nhắc tới chuyện đó. Hiện tại cô không muốnnghĩ tới nó. Triệt quay lại Nhà chính là một điều rất vui nhưng việc côtừ chối cậu khiến cô cảm thấy khó xử.
- Kệ tớ. – cô lờ đi. Vội đứng dậy. – Á.
Cô khẽ rên lên khi đứng dậy và nhanh chóng Hoàng vội đỡ cô dậy. Cậu cúi xuống nhìn xem chân của cô.
- Trật khớp rồi. – cậu chán nản nhìn cô.
- Xin lỗi. Tớ tự đi được. – cô khó chịu nói lại rồi định bỏ đi luôn nhưng đã bị cậu giữ lại.
- Xin lỗi. Nào để tớ cõng.
Cậu nói rồi quay lưng ra về phía cô ý tỏ muốn giúp. Cô hơi lưỡng lự nhìn cậu một chút rồi trả lời.
- Thôi khỏi. Tớ đi được.
- Sao thế? Ngại à. Chẳng phải hồi cấp hai tớ từng cõng cậu sao? – cậu hơi ngạc nhiên.
- Thời đó khác, giờ khác. Nếu có người thấy cậu cõng tớ chắc tớ sẽ chết vì bị “đánh ghen” mất. – cô hơi rùng mình.
- Ngốc à. – cậu cốc đầu cô một cái rồi quay qua bế cô lên luôn mà khôngthèm để ý tới khuôn mặt ngạc nhiên và cái đầu lắc nguây nguẩy, kịch liệt phản đối của cô.
Sau một hồi phản đối, Xuân cúi cùng cũng ngoan ngoãn nằm dựa hẳng vàolòng cậu. Cô vừa xấu hổ, vừa ngại. Thật không ngờ, càng lớn, “cậu bạnthân” của cô càng chững chạc, cao to và khỏe mạnh hơn. Ngồi yên trongvòng tay của cậu mà cô chợt thấy mình nhỏ bé. Cô chợt nhớ hồi xưa, lúchai đứa đang còn cao bằng nhau để rồi giờ cậu cao lên bao nhiêu và bỏ xa cô trong cái “chiều cao” khiêm tốn không chịu tăng lên của cô.
Hoàng bế Xuân đi dọc con đường kia và tiến ra khỏi cánh cổng và hướng về chiếc ô tô đang đậu ở đó.
Trong màn đêm, một chàng trai với khuôn mặt lãnh đạm, ánh mắt đang nhìnvề một hướng nào đó. Chiếc khuyên tai bạc khẽ sáng lên một cách bí ẩn.Trên tay là một cô gái. Mái tóc dài xỏa nhẹ xuống làm tôn lên khuôn mặtbầu bĩnh dễ thương, chiếc váy trắng càng làm cô thêm đặc biệt.
Gió nhẹ thổi làm cô cảm thấy lạnh nhưng cô không nói gì, liếc nhìn ánhtrăng đang nhè nhẹ chiếu sáng mà lòng cô cảm thấy khó hiểu.
Đứng từ trên nhìn xuống, Băng vô tình nhìn thấy cảnh ấy. Một chút gì xao động trong lòng anh. Vội quay mặt đi, anh bắt gặp phải đôi mắt đen đượm buồn của Triệt. Nét mặt của cậu thay đổi hẳn. Không còn là một ngườihay cười, vui vẻ như ngày xưa nữa. Băng lắc đầu khó hiểu rồi cũng bướcđi. Tại sao chứ? CHẳng lẽ tình yêu có thể thay đổi con người sao? Từ một con người hoat bát vui tươi như Triệt cũng phải trở nên trầm lặng sao?Thật khó tin.
Cạch……
Hoàng bế cô vào ghế trước của chiếc Porsche mui trần 2 chỗ đang đậu ởtrước cổng rồi cũng leo luôn vào ghế trước vô-lăng. Trong sự ngạc nhiêncủa Xuân, cậu bắt đầu khởi động chiếc ô tô đó.
- Khoan. Cậu đang làm gì đó? Dừng lại. – cô vội ngăn.
Khẽ nhếch mép tạo một nụ cười “gian tà” với cô rồi cậu mới trả lời.
- Cậu nghĩ tớ sẽ làm gì?
- Không được. Cậu chưa đủ tuổi mà.
- Cậu nghĩ tớ là người “ngoan ngoãn” sao? Không phá sao là tớ.
Cậu kết thúc câu nói bằng hành động. Chiếc xe lao vút đi trong gió như bay.
- Này, dừng lại, cậu đi chậm thôi. – cô hét lên.
- Không phải cậu thích đi nhanh sao?
- Nhưng mà cậu đang còn nhỏ mà, sao đi nhanh thế.
- Cậu cứ tận hưởng đi.
Nói xong cậu nhấn ga và xe phóng càng nhanh hơn. Khẽ lắc đầu nhìn “cậubạn thân”, đúng là cậu thay đổi nhiều nhưng riêng bản tính ngang tàngkia thì vẫn thế. Lạng lùng, ngang tàng nhưng…tốt bụng.
………………………………………………
Sau một hồi “hóng gió” trên chiếc xe ô tô mui trần kia, cả hai dừng lạitrước một cánh cổng một một ngôi nhà. Cánh cổng đó tự mở và Hoàng lái xe vào trong.
- Nào, hôm nay chúng ta sẽ ở đây. – cậu mở cửa ra và tính bế cô.
- Tớ đi được nhưng mà…sao lại ở đây? – cô cảm thấy mắt tự nhiên.
- Chứ ở đâu? Hay là cậu muốn ở “kí túc xá nam” với tớ. – cậu cười đùa làm cô đỏ mặt vì xấu hổ.
- Cậu điên à? Đưa tớ về “nhà” đi. – cô vội nói.
Mặt cậu bỗng trở nên đanh lại.
- Cậu muốn gặp tên đó sao? – cậu hỏi.
- Hả? Không…tất nhiên là không… cô biết cậu đang nói tới Triệt mà.
- Thế thì việc gì phải về?
- À…tớ…
- Tối nay ở đây xem phim với tớ. – cậu cười rồi lôi tuột cô vào trong và cô biết mình không thể từ chối được rồi. Thôi thì xem phim vậy.