Con đường trưa nắng đến cháy người.
Hơi nóng khiến con người cảm thấy khó chịu.
Từ đâu đó, hai dáng người chay nhanh vào một con hẻm nhỏ gần đó, trốn đi sự theo đuổi của chiếc xe mô tô màu đen kia.
Người con trai kia dựa lưng vào tường, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở. Khẽ đưa mắt nhìn sang người con gái cạnh mình. Không hiểu sao lúc nãyanh lôi cả cô cùng chạy theo mình.
Vóc dáng nhỏ bé đó ngồi sụp xuống đất, thở hắt ra một cách mệt nhọc. Sau mấy tiếng ngồi máy bay, người đã mệt, chưa kịp nghỉ mà đã chạy liên tục như thế này khiến cô muốn gục ngã.
- Xin lỗi đã kéo theo cô. – anh thấy hơi áy náy.
- Dạ? Không có gì. Lâu lâu, chạy một chút cũng không sao đâu ạ. – cô mỉm cười lắc đầu, mặc dù đang rất rất mệt.
- Ừm, tôi sẽ gọi người tới đón.
Anh hơi gật đầu rồi đút tay vào túi để lấy điện thoại nhưng chợt nhận ra là không có. Hơi nhíu mày lại, anh quay quá nhìn cô một cách bực mình.
- Có chuyện gì ạ? – cô hỏi.
- Hình như tôi quên điện thoại ở chỗ công ty rồi. – anh thấy khó chịu. Chưa bao giờ anh đãng trí tới như vậy.
- A. – cô hơi nhận ra.
- Tôi có thể mượn điện thoại của cô không?
- À vâng…
Cô vội cúi xuống lục túi nhưng chợt khựng lại vì chợt nhớ ra là cô đã “quăng” nó ở nhà trước khi đi tới đây.
- Em…em…quên rồi. – cô ấp úng nói. Tự dưng thấy xấu hổ kinh khủng.
Anh nhướn mày lên nhìn cô. Đã khó chịu nay lại càng khó chịu hơn nhất là trong cái nóng kinh khủng ở đây. Nhưng cái này đâu phải lỗi tại cô nênanh đâu có lí do gì để trách cô chứ.
Anh không nói gì chỉ quay đi suy nghĩ một điều gì đó. Anh bước ra khỏi con hẻm, cô cũng nhanh chóng chạy theo.
Vừa bước ra khỏi con hẻm, anh khẽ nheo mắt, cả Xuân cũng thế. Họ không biết là mình đang ở đâu. Lại lạc đường rồi.
- Cô biết đường về chứ. – anh quay qua nhìn cô.
Liếc nhìn anh một cái rồi ái ngại lắc đầu.
Anh khẽ thở dài một chút rồi đi dọc theo con đường lúc nãy. Hi vọng có thể nhận ra được con đường cũ lúc nãy đã đi.
Nhìn theo dáng người của Băng bước đi lững thững. Có vẻ như anh đã mệtlăm rồi, không hiểu sao cô lại thấy chạnh lòng. Đôi mắt cô chợt lóe sáng hay là…
Cô chạy vội theo anh, khẽ kéo tay áo của anh lại. Anh quay qua nhìn cô không nói gì?
- Nếu anh không phiền thì có thể tới nhà em…cũng được. – cô chợt thấy xấu hổ.
Chẳng lẽ trời nắng quá làm đầu óc của cô có “vấn đề” nhỉ.
- A, ý em là, có thể tới nhà em dùng điện thoại để gọi… cô vội giải thích.
- Được thôi. – anh khẽ gật đầu.
Cô giật mình nhìn anh như không tin vào tai mình. Cô tưởng anh sẽ từ chôi chứ.
- Thật ạ? – cô hỏi lại.
Anh khẽ gật đầu nhìn cô. Anh chợt nhận ra là có vẻ như chuyện đó có vẻnhư rất bất ngờ với cô. Mà cũng phải, chính anh cũng không hiểu tại sao.
- Nhưng…chúng ta phải đi xe bus đó. Nhà em khá xa ở đây. – cô vội nói.
- Ừm.
- Em sợ anh mệt thôi. – cô lưỡng lự.
- Tôi yếu tới thế sao? – anh chặc lưỡi.
- Không, tất nhiên là không rồi.
Cô lắc đầu rồi rồi vội quay mặt đi trước. Băng lặng lẽ theo sau. Đôi mặt đen của anh lượt nhanh qua con đường đông đúc đó rồi dừng ở người congái đang đi trước mặt anh. Anh chợt thấy có chút gì đó thay đổi tronganh. Một điều gì đó mà chính anh cũng không rõ.
Xuân bước vội đi ra bến xe bus gần đó. Không hiểu sao cô thấy vui vuinhưng cũng hồi hộp. Có lẽ vì lần đầu tiên có một người con trai tới nhàcô, đã thế còn là một người không hề “đơn giản” chút nào. Nhưng ngẫmlại, cũng không hẳn anh là người đầu tiên. Hoàng – bạn cô cũng từng tớirồi mà nhưng sao lần này cô lại thấy run thế.
Cả hai cùng đứng đợi ở trạm xe bus được 15 phút rồi nhưng vẫn chưa thấy “dấu hiệu” xuất hiện của chiếc xe bus.
Băng bắt đầu thấy khó chịu khi cứ phải đứng chờ một việc mà từ trướctới giờ, anh chưa bao giờ làm. Đã thế thỉnh thoảng có những người đingang qua không kìm nổi trước “ánh hào quang” của anh cũng phải đua nhau ngoái nhìn.
Xuân cũng thông cảm cho họ, làm sao có kìm nén trước nét thu hút vốn cócủa Băng chứ nhưng càng lúc họ càng nhìn chằm chằm thì lại khác. Điều đó khiến anh bực mình thì lại khác. Cô chợt thấy mình có lỗi khi khiến anh như thế này.
Đang đúng lúc ngó ngang, ngó dọc, cô chợt thấy chiếc xe bus màu xanh quen thuộc đi từ xa.
“Phù” – cuối cùng cũng có thể thoát khỏi đây, tránh ánh mắt tò mò của nhiều người.
- Xe bus tới rồi kìa. – cô khẽ reo.
Ánh mắt của Băng nhìn theo hướng mà cô chỉ, đôi mắt dần dần dãn ra.
Cô vẫy tay và chiếc xe đến gần nhưng một vấn đề khác lại đặt ra. Chiếcxe này cực đông. Mọi người đã phải chen chúc nhau trên xe. Cô thì khôngsao, chỉ sợ Băng…
Cô liếc nhìn anh ái ngại khi cánh cửa xe bus mở ra. Anh cũng khẽ nhăn mặt.
- Này, có đi không? Trễ hết giờ rồi. – chú lơ xe bực bội nhìn hai người.
- Cháu… cô ấp úng không biết nói gì…
- Được rồi, đi thôi. – Băng bước nhanh lên xe và cô cũng “lật đật” chạy theo sau.
Trên xe, hai người đứng sát nhau, cô đứng quay lưng lại, không dám nhìnanh. Cảm giác tội lỗi dâng trào. Mời người khác tới nhà mà lại để họchịu khổ thế này thì thật là áy náy.
Két……………
Chiếc xe bus bất chợt phanh lại, làm cô theo đà ngã ra đằng sau mà không kịp nắm lấy chỗ vịn.
Trong lúc hốt hoảng nhất, một cánh tay nào đó nhẹ nhàng đưa ra đỡ cô lại.
- Lên nhanh nào, nhanh lên. – tiếng chú lơ xe hét.
Rồi một nhóm người khác lại chen lên đẩy cô về phía sau, càng sát với “chủ nhân” của cánh tay kia.
“A” – cô khẽ kêu lên khi bị đẩy xoay người thô bạo bởi một người kháchmời lên nhưng lại một lần nữa cô lại được “cánh tay” kia giữ chặt.
Khẽ ngước nhìn, cô hơi giật mình khi nhận ra đôi mắt đen sâu của Băng.
Mọi người càng xô đẩy khiến cô càng bị đẩy lùi ra sau, khoảng cách giữaanh và cô càng gần hơn. Anh bất ngờ kéo cô sát lại gần mình để tránhnhóm người đang chen vào kia.
Cô giật mình, bối rối. Gần như cô đang ôm anh. Ôi, sao cô cảm thấy lungtúng thế. Nhịp thở bắt đầu rối loạn. Toàn than cứng đờ, không dám nhúcnhích.
Ôi, tim của cô.
Nó cứ đập loạn xạ lên. Sao thế chứ. Cô cảm thấy bực mình khi không thểđiều khiển được nó. Làm ơn dừng lại đi, cứ như thế này thì…
Không khí ngột ngạt.
Sự im lặng đến khó chịu.
Mỗi người trong nhà của Xuân đều đang hết sức căng thẳng khi người đangngồi trước mặt họ là Băng – cháu của chú tịch tập đoàn AJ.
Cô chợt thấy kì lạ. Chỉ là tới nhà một chút thôi mà. Bố mẹ đâu cần trịnh trọng như thế. Cứ như là cô đang dẫn bạn trai về không bằng ấy.
Cô chợt ngớ người trước suy nghĩ “vẩn vơ” đó, vội lắc đầu thật nhanh để xua đi suy nghĩ đó và quay trở lại thực tại.
Trái ngược với họ, Băng tỏ ra hết sức bình thản. Anh ngước lên nhìn thẳng vào bố mẹ của Xuân khiến họ chợt bối rối.
- Làm phiền cả nhà rồi. – Băng nhẹ nhàng nói.
- Ồ…tất nhiên là không rồi…Chúng ta rất vui khi cháu đến. – bô cô chợt thấy lung túng.
- Cháu đến, quả là rất vui. Cảm ơn cháu thời gian qua đã giúp em nhiều lắm. – mẹ cô nói đỡ.
Anh khẽ mỉm cười, nụ cười ấy thật đẹp.
- Tất cả là do em ấy cả. Cháu không làm gì cả. – anh đáp.
- Cháu thật khiêm tốn. – bố cô nói.
- Dù gì cũng tới rồi…hay là cháu ở đây chơi một ngày luôn. – mẹ cô vội nói.
Câu nói đó khiến Xuân giật mình. Sao bố mẹ cô tự nhiên thế chứ. Chắc chắn anh ấy không đồng ý rồi.
- Bố mẹ đừng làm khó anh ấy. – cô vội xen vào.
Anh nhìn cô đang đứng trong góc từ nãy giờ. Ánh mắt của anh chợt bắt gặp ánh mắt bối rối của cô, khóe mắt dường như hơi ẩn hiện một nụ cười nàođó.
- Vâng, lại làm phiền mọi người rồi. – anh khẽ cười.
- Ồ, thế thì tốt quá rồi. – cả bố mẹ cô chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Họ bắt đầu quí mến người con trai đang ở trước mặt họ. Bề ngoài có vẻ khó gần nhưng thật ra lại rất tốt.
Còn Xuân, cô lại được dịp ngạc nhiên lần nữa. Thật không ngờ,trong mộtngày không những anh đồng ý tới nhà cô mà còn đồng ý ở lại đó nữa.
Nhưng điều đó lại làm cô thấy vui vui. Cô chợt nhớ lại lần đầu gặp anh.Có vẻ như anh đã mở lòng một chút với cô hoặc là chỉ là do cô nghĩ.
……………………………………………
Gió thổi mang theo một hương vị gì đó của đất.
Không gian thật yên bình, chỉ vang vọng đâu đó là tiếng xào xạc của cỏ cây.
Bầu trời cũng thật đẹp, ánh trăng từ từ chiếu xuống con đường.
Một dáng người con trai đang đứng dựa vào lan can, đôi mắt đen ấy đang nhìn về một hướng nào đó xa xăm.
Mọi thứ thật khác biệt nhưng anh lại thấy rất thoải mái. Ở đây, con người thật chân thật.
Anh khẽ bật cười khi nhớ lại cái cảnh gia đình đó trong bữa cơm. Ồn ào,náo nhiệt nhưng ấm cúng. Nó làm anh nhớ, khoảng thời gian mà gia đìnhanh cùng ăn cơm. Có lẽ là rất lâu rồi.
- Anh uống không? – Xuân bước tới gần lan can, đưa cho anh một ly ca cao nóng, và giữ một ly cho mình.
Cô đứng cạnh anh không nói gì, nhâm nhi tách ca cao đó, tận hưởng cái vị đăng đắng, ngòn ngọt của nó. Băng cũng thế.
Hai người đứng đó, rất lâu. Không ai nói gì. Mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một cảm xúc.
- Em cảm ơn. – cô quyết định lên tiếng trước.
Anh hơi nhíu mày, nhìn cô không nói gì. Cô mỉm cười nhìn lại anh.
- Cảm ơn anh về tất cả. Anh đã cho gia đình em một cảm giác thật gần gũi. – cô nói.
- ………. – anh vẫn im lặng.
- Và những gì anh đã giúp em trong thời gian qua. – cô nói tiếp.
- Những điều đó, đều là do cô làm. – anh bình thản nói.
- Hì..hì..thế sao nhưng em lại không nghĩ vậy.
- ……..
- Em thật ngưỡng mộ anh đó.
- Tại sao?
- Em cũng không rõ. – cô mỉm cười va không nói gì thêm.
Anh cũng không hỏi. Cả hai cứ đứng im lặng, cùng nhìn vào bầu trời đầysao kia, cùng ngắm ánh trắng kia và cũng chìm đắm trong suy nghĩ của mỗi người.
- Cũng khuya rồi, em về trước. Bố em bảo mang cho anh bộ pyjama kia. Nếu như anh muốn thì có thể thay. Ngủ ngon nhé. Nếu cần thì gọi em, phòngem cũng gần đây thôi, cách phòng này một phòng đó.– cô mỉm cười rồi bước nhanh ra khỏi phòng, Băng cũng không nói gì mà chỉ nhìn theo cho tớikhi cái dáng người ấy khuất đi.
………………………..
Triệt đang ngồi trước màn hình máy tính. Cậu cảm thấy bồn chồn, khóchịu. Xuân chỉ mới đi một ngay thôi mà sao cậu đã thấy bức bối thế. Ướcgì, giờ cậu có thể nhìn thấy cô. Hình ảnh của cô cứ tràn ngập trong đầu.
Ánh mặt cậu chợt lóe lên như nhớ ra một điều gì đó. À đúng rồi, chẳngphải cậu còn giữ mấy tấm lúc trước đi Nhật sao. Vội lục tìm thật nhanhchiếc máy ảnh rồi cắm thẻ nhớ vào máy tính. nhanh toàn bộ tệp ảnhđó vào ổ đĩa D. Hình ảnh của cô ấy bắt đầu hiện lên một cách rõ rànghơn.
Cậu nhìn thật lâu, nhìn nụ cười ấy. Lòng chợt thấy ấm áp hơn một chút.
- Anh không làm phiền chứ? – Phong đẩy cửa bước vào.
- Vâng. – Triệt chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ kia.
- Có vẻ như đang bận nhỉ? – Phong cười.
- Không đâu, chỉ là xem một chút ảnh thôi mà. – cậu thú thật.
- Ảnh?
- Vâng. – cậu cười.
Phong bước tới gần, ánh mắt ngay lập tức bị thu hút bởi nụ cười đó, đôimắt trong veo đó của người con gái. Mái tóc dài buộc gọn gang làm rõvầng trán cao, đôi môi, nở nụ cười thật tươi, xung quanh là một vài chúnai.
Anh bất giác mỉm cười.
- Ảnh đẹp nhỉ. – anh nhận xét.
- Cảm ơn anh. – Triệt gật đầu.
- Em ấy quả thật rất dễ thương đúng không? – Phong hỏi vu vơ.
- Vâng, tất nhiên rồi. – cậu hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời.
- Ừm… - Phong đáp nhưng mắt vẫn không rời khỏi bức hình ấy.
Triệt cũng nhận ra điều đó. Cậu chợt thấy có chút gì đó khang khác trong cách cư xử cửa Phong. Mặc dù anh rất tốt nhưng cách anh đối xử với Xuân rất đặc biệt. Không lẽ…
Vội lắc đầu để xua đi dòng suy nghĩ đó, cậu cảm thấy có chút gì đó khó chịu.
- Em không phiền nếu như gửi cho anh mấy bức ảnh này chứ? – Phong hỏi.
- Vâng, tất nhiên rồi. – Triệt trả lời đôi chút lưỡng lự.
…………………………………..
Trong một căn phòng sang trọng, một người đàn ông đang đặt lên bàn mộtsấp ảnh khá mới, hơi cúi về phía chiếc ghế đang quay lưng lại với mình.
- Đây là một số thong tin chúng tôi mới tìm thấy.
Một cánh tay đưa ra, với lấy những tấm ảnh kia.
Những tấm đó chụp một cặp nam nữ. Bức đầu là cảnh hai người đó đi cùng nhau, tâm tiếp theo là hai người đó cùng ngồi với nhau….
Một loạt tấm hình sau đều chụp cảnh hai người đo đi cùng nhau.
- Ngoài ra, còn một số thông tin khác nữa. – người đàn ông đó lại lôi ra một tập hình.
Và đương nhiên vẫn là ảnh của hai người kia. Trong tất cả bức ảnh đó, đều là cảnh hai người đó ở gần nhau.
Một người con trai với nét đẹp lạnh lùng, tĩnh lặng nhưng lại rất nổi bật
Người con gái kia là một nét đẹp dịu dàng, rất dễ thương. Không quá rựcrỡ nhưng cũng không quá mờ nhạt. Một nét đẹp rất thu hút.
Quả thật họ rất đẹp đôi nhưng người kia lại không nghĩ thế.
Khẽ chau mày tỏ vẻ căm ghét. Đôi mắt kia lộ rõ sự ghen tức, một ánh nhìn độc ác, ném về phía người con gái kia.
- Hừ…chuẩn bị máy bay đi. Ngày mai ta muốn về ngày lập tức. – giọng nói cay độc vang lên một cách đầy tức giận.
- Vâng, tôi sẽ đi làm ngay. – người đàn ông kia cúi chào rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Trong căn phòng đó, chỉ còn tràn ngập sự ghen tức của con người kia. Ánh mắt độc ác quét lên những bức ảnh đó lần cuối rồi xé toạc nó ra mộtcách thô bạo.
- Đừng vui mừng quá sớm. Hãy đợi đấy.