Cao Sơn bị tức đến không nói nên lời, anh ta trừng mắt nhìn Thẩm Trường Hà, thiếu chút nữa chửi bậy, nếu không phải mọi người còn đang nhìn, thì đã hận không thể khóc rống ngay tại chỗ một trận.
Thẩm Trường Hà cũng mặc kệ anh ta, đưa gậy golf cho caddie golf* bên cạnh, trực tiếp đi về phía khu nghỉ ngơi, Tần Phong đi theo phía sau anh, nhìn thoáng qua tiểu thiếu gia Cao Sơn bại trận.
*Caddie golf: Những người phục vụ trên sân golf. Họ đóng vai trò là người hỗ trợ đặc biệt cho các người chơi golf mỗi lần ra sân.
Tuy rằng Cao tiểu thiếu gia trong nhà có tiền, xuất thân không tệ, nhưng không học vấn không nghề nghiệp, so với anh cả của anh ta thì ngày thường chỉ thích chơi đùa.
Ở môn đánh golf, vẫn tràn đầy tự tin, tự cho là trong cái giới này không có đối thủ nào có thể đánh bại anh ta, đâu nghĩ đến, hôm nay sẽ chịu thiệt thòi.
Nhìn lại Thẩm Trường Hà, lại phát hiện Thẩm tiên sinh giờ phút này vẻ mặt bình tĩnh, như thể hoàn toàn không có làm cái gì.
Lúc Thẩm tổng ra ngoài giao tiếp, Tần Phong đúng là chưa bao giờ sợ cái gì, bởi vì trên thế giới này, còn chưa có người nào có thể gây bất lợi cho Thẩm tiên sinh.
Đương nhiên, ngoại trừ Lộ Kiêu Dương.
.....
Bởi vì phải đi gặp Lộ Kiêu Dương, Thẩm Trường Hà buổi tối cũng không ăn cơm cùng bọn họ.
Cao Sơn cực kỳ tức giận, cũng không có hứng thú đi cùng bọn họ, trực tiếp rời đi, hẹn mấy người bạn, đi quán bar uống rượu.
.....
Mấy người trong phòng bao, đang chơi đến sung sướng, Trình Vũ Gia đẩy cửa ra đi vào. Mấy người thanh niên trong phòng bao vội vàng đứng lên, thấy Trình Vũ Gia, nói "Trình thiếu."
Trình Vũ Gia là ai?
Đại thiếu gia Trình gia, không ai không có mắt dám đi đắc tội anh.
Anh đứng ở cửa, con ngươi đen bình tĩnh nhìn thoáng qua Cao Sơn, "Cậu ra đây một chút."
Khí tràng anh rất mạnh, lại chính là nhân vật mà người Cao gia muốn tâng bốc. Nhìn đến đây, Cao Sơn vội đứng lên, đi ra khỏi phòng bao.
Vài người ngơ ngác nhìn nhau, không rõ Trình Vũ Gia sao lại hạ mình đến đây. Còn giống như là chỉ đặc biệt đến tìm Cao Sơn.
Tuy rằng việc kinh doanh Cao gia làm không tệ, nhưng địa vị hai nhà, cũng không thể đánh đồng.
Hai người bọn họ không nên cùng xuất hiện.
Có người tò mò len lén nhìn ra cửa một cái, đúng lúc thấy Cao Sơn bị người bên cạnh Trình Vũ Gia đánh ngã trên mặt đất.
Bị dọa đến mức hít một hơi!
"Thằng nhóc Cao Sơn này đã làm gì? Sao lại đắc tội Trình đại thiếu gia?"
"Không biết, không biết. Cậu ta cũng quá không có mắt đi!"
Trình Vũ Gia đứng đó nhìn anh ta, vẫn là khuôn mặt nhã nhặn thanh tú kia, lúc này rất là nghiêm túc, trông rất tức giận: "Tôi biết tuổi cậu vẫn còn nhỏ. Nhưng có đôi khi vẫn nên quản tốt cái miệng của cậu, hiểu không? Anh em của tôi là người cậu có thể khi dễ?"
Ngày hôm nay, mấy ông chủ đi tới đình Tứ Quý của anh ăn cơm, việc Cao Sơn đả kích Thẩm Trường Hà, chính là anh nghe nói từ trong miệng những người đó.
Nghe thế, Trình đại thiếu sao có thể nhẫn nhịn cơn tức này? Anh và Thẩm Trường Hà đã là bạn thân chí cốt, ai đắc tội Thẩm Trường Hà, chính là đui mù.
Đó là lý tại sao anh trực tiếp tới đây.
Cao Sơn đứng lên, chỉ cảm thấy mình rất oan uổng, "Tôi không có khi dễ anh ta..."
"À." Trình Vũ Gia sâu kín nhìn anh ta một cái: "Nói như vậy là tôi oan uổng cậu?"
Anh vừa hỏi câu này, hỏi đến mức Cao Sơn vô cùng chột dạ.
Luôn cảm thấy làm sáng tỏ cho mình dường như cũng là một loại sai lầm, anh ta cúi đầu, "Xin lỗi, anh Trình, tôi sai rồi."
Rõ ràng là Thẩm Trường Hà hại anh ta mất mặt ở trước mặt mọi người!
Bây giờ chỉ có thể câm điếc ăn khổ, bị Trình Vũ Gia giáo huấn, tiểu thiếu gia Cao Sơn hiện tại cả người đều sắp bực bội muốn chết.
Dựa vào tường, sớm biết thế, hôm nay anh ta sẽ không miệng tiện!
Trình Vũ Gia nhìn tới đây, mới hài lòng một chút, "Lần này thì bỏ qua cho cậu. Lần sau, tự mình cẩn thận chút đi. Còn nữa, đừng gọi tôi là anh, tôi với cậu không thân."
Anh nói xong trực tiếp đi, theo sau anh là hai tên vệ sĩ áo đen, cũng đi theo.
...
( Hết chương)