CHƯƠNG 104
Lâm Thế Kiệt đã lên tiếng rồi, vậy thì đi thôi.
Dù sao Giản Nghệ Hân cô cũng không phải thịt Đường Tăng, ai cũng muốn ăn.
Cùng lắm thì gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, gặp chiêu phá chiêu.
Họ đến một nhà hàng Nhật ở dưới tầng, giây phút Giản Nghệ Hân cầm thực đơn, cô sốc.
Đây đây đây…
Một món mà mấy triệu, ôi mẹ ơi đây là đồ cho người ăn sao?
“Chị dâu, gọi món đi.
Bữa này anh trai mời chúng ta.” Lâm Hàn Tình mỉm cười, thấy Giản Nghệ Hân cầm một quyển thực đơn, cô ta lập tức cầm một quyển khác, nói rất nhiều món ngon với phục vụ, dù sao có thể gọi bao nhiêu thì cứ gọi bấy nhiêu.
Giản Nghệ Hân chỉ nghe mấy lời của Lâm Hàn Tình thôi mà trong lòng bắt đầu rỉ máu.
Họ chỉ có ba người thôi mà, ba người ăn nhiều như vậy, ăn hết được sao?
Lâm Hàn Tình, sao cô không đi ăn cướp luôn đi!
Giản Nghệ Hân nhìn chòng chọc vào giá tiền trên thực đơn, lòng thầm rơi lệ.
Không ngờ Lâm Thế Kiệt chẳng hề để ý đến sự đau lòng của Giản Nghệ Hân, cũng gọi rất nhiều món…
Tương tự!
“Ờm… chồng ơi, có phải anh gọi hơi nhiều rồi không? Hay là chúng ta ăn chung một phần đi?” Giản Nghệ Hân nuốt nước bọt, nói một cách cẩn thận dè dặt.
Cô ấm ức nhăn mặt lại, nhìn chằm chằm Lâm Thế Kiệt, sao Lâm Thế Kiệt có thể biết chút tâm tư này của cô được? Anh chỉ ngờ vực nhìn cô, thấy cô vẫn không gọi món, anh thẳng thừng nói với phục vụ: “Của cô ấy giống tôi.”
Giống anh?
Lúc này Giản Nghệ Hân càng không còn gì để nói.
Người bình thường chúng ta hoàn toàn không thể hiểu được thế giới của người giàu.
Bỏ đi, dù sao thì cũng là tiền của Lâm Thế Kiệt, không phải của mình.
Anh tự nguyện tiêu thì cứ tiêu, dù sao thì cơm người giàu ăn có thể không phải cơm mà là thể diện thì sao?
Giản Nghệ Hân an ủi mình như vậy.
Cô tưởng rằng bữa cơm này Lâm Hàn Tình lại muốn làm khó mình, không ngờ từ đầu đến cuối cô ta im lặng ăn như một đứa trẻ ngoan.
Chỉ là giữa chừng có vào nhà vệ sinh một lần, còn lại đều vô cùng bình thường.
Lạ thật, hôm nay Lâm Hàn Tình này đổi tính rồi? Không đối chọi với mình nữa?
Cô thật sự hơi không quen.
Giản Nghệ Hân vừa nhét đồ ăn vào miệng hệt như một chú chuột hamster vừa suy nghĩ.
Giữa chừng, Lâm Thế Kiệt nhận một cuộc điện thoại.
Sau khi anh đi, Lâm Hàn Tình đột nhiên cười gian, cô ta ngẩng đầu nhìn Giản Nghệ Hân: “Chị dâu, bị biết anh trai tôi đi làm gì không?”
“Chẳng phải nhận điện thoại à? Trước giờ tôi không quan tâm đến chuyện công việc và chuyện của anh ấy.” Giản Nghệ Hân uống một ngụm nước chanh, mỉm cười: “Tôi cảm thấy thứ quan trọng nhất giữa vợ chồng là lòng tin, cô nghĩ sao?”
“Ha, chị dâu, tôi không biết nên nói chị rộng lượng hay là bị ngốc đây? Không ngờ ngay cả chồng mình mà cũng quản không được…”
“Lâm Hàn Tình, rốt cuộc cô muốn nói gì?” Giản Nghệ Hân cau mày.
Có lẽ là vì nhà hàng cao cấp này tạo cho cô cảm giác kinh sợ, vì cô không thường đến đây, mặc dù trong mắt người khác thì quả thật Giản Nghệ Hân có khí chất của người giàu, nhưng trong lòng cô lại rất tự ti.