Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm


Sáng hôm sau, Giản Nghệ Hân lười biếng duỗi người, gương mặt mềm mại thoải mái cọ cọ lên gối.

Đột nhiên, cô nhớ ra gì đó.

Ngay sau đó, cô ngồi bật dậy, chăn điều hoa rơi xuống eo, Giản Nghệ Hân chớp mắt, đột nhiên nhìn về phía đồng hồ thạch anh vô cùng quáy giá treo trên vách tường.

May quá may quá, bây giờ mới bảy giờ rưỡi…
Cô còn tưởng cô trễ giờ rồi.

Giản Nghệ Hân xoa mắt bước xuống giường, mơ mơ màng màng đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc bỏ kem đánh răng và bàn chải đánh răng xuống đột nhiên nhìn thấy bên cạnh bồn rửa mặt còn bày bàn chải đánh răng của Lâm Thế Kiệt… Ừm, bàn chải đánh răng của cô và Lâm Thế Kiệt đặt ở cạnh nhau, có cảm giác mờ ám.

Giản Nghệ Hân vui vẻ buông bàn chải đánh răng xuống, đi đến cửa đột nhiên sửng sốt.


Cô đang nghĩ gì thế?
Lâm Thế Kiệt mắc mớ gì đến cô chứ? Bọn họ chỉ là quan hệ hợp đồng…
Giản Nghệ Hân yên lặng đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng xuống, dì Liễu đang bày thức ăn sáng, thấy Giản Nghệ Hân từ trên lầu bước xuống, vội nói: “Mợ chủ, cậu chủ đi chạy bộ, lát nữa là có thể ăn ngay.”
“Anh ấy đi chạy bộ sao?” Giản Nghệ Hân vịn tay vịn bước xuống, nhìn ra bên ngoài, nhưng lại không nhìn thấy cái gì, cô không suy nghĩ quá nhiều hỏi: “Lâm Thế Kiệt còn có thói quen chạy bộ buổi sáng sao?” Người đàn ông này cũng ưu tú quá rồi đó?
Hôm qua cô cũng nghe mấy nhóm Hà Ngôn bàn tán về Lâm Thế Kiệt, nói anh là kỳ tài thương nghiệp hiếm có, lúc trước mới hai mươi tuổi đã trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Đế Quốc, nắm giữ mạch máu kinh tế thành phố S, thậm chí còn vào cả bản xếp hạng những người giàu có nước C.

Rõ ràng công việc của anh rất bận rộn, nhưng vẫn sắp xếp thời gian tập thể hình, chẳng trách có được body rất đẹp.

Giản Nghệ Hân sờ cằm, dì Liễu nhìn thấy cô như thế, vô cùng tán thành: “Mợ chủ, có phải cô thức dậy không nhìn thấy cậu chủ cho nên nhớ đúng không?”
“Dì Liễu, dì nói bậy gì đó!”
Giản Nghệ Hân lập tức đỏ mặt, muốn cãi cọ vài câu với dì Liễu, vừa khéo lúc này Lâm Thế Kiệt đi đến, thấy Giản Nghệ Hân đỏ mặt, có hơi buồn bực.


“Cậu chủ đã về rồi sao? Chúng tôi đang nhắc đến cậu đây, sáng sớm mợ chủ thức dậy không thấy cậu còn rất sốt ruột.” Dì Liễu ra vẻ rất hiểu.

Giản Nghệ Hân lại càng thêm bối rối.

Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Lâm Thế Kiệt lại không tin, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Giản Nghệ Hân, thấy lỗ tai cô thật sự hơi đỏ, anh lễ phép nói: “Tôi đi thay quần áo, cô ăn trước đi.”
“… Ừm.”
Giản Nghệ Hân giận dỗi nhìn dì Liễu, dì Liễu lại vui tươi hớn hở đi vào phòng bếp, Giản Nghệ Hân kéo ghế dựa ra ngồi một lúc, Lâm Thế Kiệt đã thay quần áo sạch sẽ đi xuống, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm, Giản Nghệ Hân cảm giác có lẽ anh đã đi tắm.

Sau đó, Lâm Thế Kiệt kéo ghế dựa ở đối diện cô ra, ngồi xuống, thấy Giản Nghệ Hân vẫn như mất hồn mất vía, còn tưởng rằng cô vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện ngày hôm qua.

“Bọn họ đã bị xử lý xong hết, cô không cần lo.” Lâm Thế Kiệt nói: “Còn nữa… Sau này tôi sẽ về cùng cô.”
“Được, cảm ơn!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận