Giản Nghệ Hân bị một chuỗi câu hỏi này làm cho ngơ ngác, chuyện tối qua cô đã quên rồi, sáng nay ngủ dậy cũng không nhớ, bây giờ bị phóng viên hỏi như vậy, trong đầu cô mới hiện lên hàng loạt hình ảnh.
Lúc đó cô bị một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mời rượu, uống một ly sâm panh, suýt chút nữa bị người ta lợi dụng...!Sau đó hình như còn xảy ra chuyện xấu mặt gì đó nữa, bây giờ xem ra, là Lâm Thế Kiệt đã đến cứu cô nhỉ?
Sao cô lại không có chút ấn tượng nào vậy chứ.
“Đợi chút” Lâm Thế Kiệt ra hiệu cho đám phóng viên, sau đó dịu dàng xoa đầu Giản Nghệ Hân, vẻ mặt mập mờ, vô cùng ấm áp: “Nghệ Hân, hay là em giải thích với bọn họ một chút về chuyện tối qua đi”
Bảo cô giải thích?
Giản Nghệ Hân không vui nhìn Lâm Thế Kiệt một cái, người đàn ông nhỏ nhen này.
Chỉ cần một câu nói của anh, đám phóng viên này còn dám bao vây ở đây sao? Rõ ràng là anh đang muốn thấy cô xấu mặt đây mà.
Cô nhất quyết không chịu đấy!
“Mọi người bình tĩnh chớ vội, về tất cả những chuyện mà mọi người muốn biết, không bằng chúng ta cùng lên phòng họp rồi nói chuyện tiếp?” Giản Nghệ Hân ung dung nhìn phóng viên.
Cô vốn trông hiền lành vô hại, trước sự làm khó của đám phóng viên mà vẫn ung dung đối phó, có vài phóng viên đã nhìn cô với một ánh mắt khác.
Phải biết, gặp phải chuyện này, người bình thường đều lựa
chọn né tránh, hoặc hoảng loạn không biết trở tay, hoặc ghê gớm hơn nữa thì nổi trận lôi đình với phóng viên, nhưng bình Tĩnh, ung dung như Giản Nghệ Hân, thậm chí còn hoan nghênh phóng viên vào công ty nói chuyện thì không có mấy.
người.
Cô gái này khá rộng lượng, chắng trách Lâm Thế Kiệt lại thích cô! Những tiếng bàn luận nhỏ truyền ra từ phía đám người, Lâm Thế Kiệt nhướng mày.
Sở dĩ anh không nói gì là muốn xem xem Giản Nghệ Hân sẽ giải quyết chuyện này nhhư thế nào.
Nếu đến cả một chuyện nhỏ như vậy cô cũng không thể làm tốt, vậy thì cô hoàn toàn không xứng làm vợ của anh.
Giản Nghệ Hân lại giả vờ như không nghe thấy tiếng bàn luận của những người khác, lập tức dặn Chu Loan vừa mới đến đi mua nước cho mọi người, hơn nữa còn hào phóng mời bọn họ vào phòng họp.
Sau đó, dặn dò xong hết mọi điều, cô làm như lúc này mới nhớ đến Lâm Thế Kiệt ở bên cạnh mình, lè lưỡi nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh không để ý việc tôi chiếm dụng phòng họp của anh chứ?”
“Đểý”
Lâm Thế Kiệt lạnh lùng nói, người phụ nữ này thật sự coi tập đoàn của anh là của cô rồi đấy à? Dùng mà không khách khí chút nào nhỉ.
Nghĩ đến lúc trên xe cô trông chờ, mong đợi tin nhắn của Mộ Long, bây giờ đối diện với đám phóng viên cũng vui vẻ hòa nhã, Lâm Thế Kiệt cảm thấy như có gì đó chặn lại trong lồng ngực mình, trong mắt Giản Nghệ Hân, anh không bằng Mộ Long thì cũng thôi đi, đến cả đám phóng viên không biết
tên này anh cũng không thể so được.
Sắc mặt Lâm Thế Kiệt càng lúc càng tối đi: “Giản Nghệ Hân, phòng họp là tài nguyên của công ty, cô dùng để giải quyết
việc riêng của mình, tôi không cho phép.”
Rõ ràng ban nãy còn tỏ vẻ vợ chồng yêu thương nhau trước
mặt phóng viên, sao giờ lại lật mặt với cô rồi?.