Cô mong chờ nhìn Lâm Thế Kiệt, thì anh đã lên tiếng: “Đi thay quần áo, cho cô mười phút”
Giản Nghệ Hân lập tức vui mừng thích thú, nhảy chân sáo chọn một chiếc váy màu trăng, chỉ là sau khi lên xe, lại có chút bồn chồn: “Mất mặt dây chuyền rồi, cứ đi như vậy cũng không sao à?”
“Ừm” Lâm Thế Kiệt như có như không đáp một tiếng.
Nhà họ Trình, ông cụ Trình chỉ có một cô cháu gái nhỏ bé là Giản Thúy Vy, đương nhiên là hết mực yêu chiều cô ta.
Nhất là đứa bé Giản Thúy Vy này còn rất ngoan, dịu dàng, khiến người ta yêu thích không thôi.
“Ông ngoại ~, Hàn Tình và cháu là bạn tốt, lần này cậu ấy thật sự bị đổ oan đó.
Thẩm Quân kia đã thích Hàn Tình từ trước rồi, nhưng Hàn Tình chưa từng đồng ý với anh ta, có lẽ lần này anh ta lại có hứng thú với vợ của anh Thế Kiệt, cô gái tên Giản Nghệ Hân kia, nên mới Lâm ý thiết kế ra cái bẫy này để muốn vu oan giá họa cho Hàn Tình, ông ngoại ~ ông giúp cháu cầu tình bên anh Thế Kiệt đi mà.
Lời ông nói nhất định anh Thế Kiệt sẽ nghe theo”
Hai tiếng trước Giản Thúy Vy đã đến nhà họ Lâm, gọi hết tiếng ông ngoại này đến tiếng ông ngoại khác ngọt xớt, sáng nay cô ta đã nhận được tin tức, tên Thẩm Quân vô dụng kia đã bị bắt về nhà họ Thẩm rồi.
Thẩm Quân vốn là một kẻ không được yêu thương, nhà họ Thẩm không dám đắc tội với Lâm Thế Kiệt, đương nhiên đã lập tức giải quyết Thẩm Quân rồi.
Trước mắt, Thẩm Quân không thể nào làm bừa làm loạn được nữa, cô ta buộc phải cứu ả không có não Lâm Hàn Tình kia mới được.
“ồ? Chuyện này ông cũng nghe nói rồi, nhưng từ bao giờ mà cháu lại quan tâm đến chuyện của nhà họ Lâm như vậy?” Ông cụ Trình võ tay Giản Thúy Vy.
Cô nhóc này từ khi vào cửa đến giờ vẫn luôn bóp vai rồi lại rót trà rót nước cho ông, hóa ra là đang đợi đến lúc này.
“Hàn Tình là bạn tốt của cháu đó, ông ngoại, ông đồng ý đi mà” Giản Thúy Vy nũng nịu.
“Được rồi được rồi, đợi lát nữa Lâm Thế Kiệt đến đây, ông sẽ hỏi thằng nhóc đó”
“Cảm ơn ông ngoại ~”
Giản Thúy Vy lập tức mỉm cười ngọt ngào, chỉ là ở nơi mà ông cụ Trình không nhìn thấy, ánh mắt cô ta lóe lên một tia sáng, vỗ về ông ngoại xong, Giản Thúy Vy mới đi về phòng ngủ, gọi điện cho Lâm Hàn Tình, điện thoại vừa được kết nối, phía bên kia đã truyền đến tiếng khóc của Lâm Hàn Tình: “Thúy Vy, cô nhất định phải cứu tôi, bây giờ chỉ có cô mới giúp được tôi thôi, mặt dây chuyền cô cũng đã lấy được rồi, bây giờ...”
“Tôi biết rồi”
Giản Thúy Vy lười biếng nói một tiếng, không biết sao Lâm Thế Kiệt thông minh như vậy, nhưng sao Lâm Hàn Tình lại ngu như lợn thế không biết.
Rõ ràng đều được nhà họ Lâm nuôi lớn, chẳng lẽ là vì không cùng huyết thống sao?
“Thúy Vy, cô giúp tôi, tôi không muốn xảy ra chuyện.
“Im miệng đi, tôi đã nhờ ông ngoại giúp cô rồi” Giản Thúy Vy dáng vẻ lười biếng, bây giờ nghe thấy giọng nói của Lâm Hàn Tình là cô ta lại thấy phiền, có điều nếu không phải Lâm Hàn Tình còn giá trị lợi dụng, cô ta đã không thèm làm bạn với một người phụ nữ ngu xuẩn như Lâm Hàn Tình rồi.
Cúp máy, Giản Thúy Vy lấy mặt dây chuyền từ trong túi ra, mặt pha lê trong suốt, sáng bóng, vừa nhìn đã biết là rất đáng tiền.
Chẹp, món đồ như vậy mà lại thuộc về Giản Nghệ Hân?.