Lâm Thế Kiệt thậm chí còn không ngẩng đầu lên, anh cảm thấy khó chịu và phiền phức khi nghe thấy giọng Lâm Hàn Tình.
"Anh Thế Kiệt...!Sao anh lại đuổi em?" Lâm Hàn Tình lập tức khóc nức nở và bày ra dáng vẻ đau khổ, cô ta tiến lên vài bước để năm lấy cánh tay của Lâm Thế Kiệt nhưng lại bị Lâm Thế Kiệt né tránh.
Lúc này anh đang xử lý tài liệu, trên người không mặc áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng, tay áo sơ mi hơi xắn lên, lộ ra cổ tay tuyệt đẹp cùng cơ bụng rắn chắc.
Lâm Hàn Tình thèm thuồng nhìn ngắm.
Nếu có thể cùng anh Thế Kiệt...!Chắc sẽ thoải mái lắm đây?
"Anh Thế Kiệt, em đã làm tất cả những gì anh yêu cầu, bây giờ anh có thể buông tha cho em không?" Lâm Hàn Tình nói.
Cô ta đã kinh hãi cả ngày hôm qua, vì sợ Lâm Thế Kiệt sẽ xử lý mình.
Không anh lại bảo cô tự mình làm rõ mọi chuyện, tuy rằng Lâm Hàn Tình rất không tình nguyện...!Nhưng cũng hết cách, Thẩm Quân đã biến mất khỏi thành phố S, nên cô ta không dám mạo hiểm.
Cô ta còn chưa nói hết ý, càng nói Lâm Thế Kiệt càng thêm chán ghét, anh chỉ đơn giản là gập tài liệu lại, nhìn Lâm Hàn Tình với ánh mắt lạnh lùng, Lâm Hàn Tình tưởng anh quan tâm mình liền tươi cười rạng rỡ nhưng Lâm Thế Kiệt lại giơ tay: "Giao dây chuyền ra đây"
"Dây, dây chuyền gì?"
"Lâm Hàn Tình, đừng giả vờ."
Ánh mắt của Lâm Thế Kiệt lạnh lẽo vô cùng khiến Lâm Hàn Tình không kiềm chế được mà rùng mình một cái, cô †a biết thừa thủ đoạn của anh trai mình nhưng chuyện đó làm rất kín kẽ sao anh Thế biết được chứ?
"Em thật sự không hiểu anh nói gì hết.." Lâm Hàn Tình biết, mình phải giữ bình tĩnh.
Đánh chết cũng không thừa nhận.
Lâm Thế Kiệt trực tiếp đứng lên, nheo mắt lại: "Lâm Hàn Tình, đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa”
"Em.."
Khi Lâm Hàn Tình đang bối rối không biết tại sao thì đột nhiên có tiếng gõ cửa văn phòng.
Một người đi thẳng vào văn phòng, cô mặc một chiếc váy dài thướt tha, xinh đẹp như tiên giáng trần, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng.
"Anh Thế Kiệt, em không quấy rây hai người nữa?" Giản Thuý Vy mỉm cười đi lên.
Lâm Thế Kiệt chau mày: “Cô tới đây làm gì?”
"Thuý Vy!" Lâm Hàn Tình nhìn thấy Giản Thuý Vy như gặp được cứu tinh liền đẩy Lâm Thế Kiệt ra chạy lại chỗ Giản Thuý Vy, lại còn ôm cánh tay của Giản Thuý Vy một cách vô cùng thân thiết rồi khóc với vẻ oan ức: "Thuý Vy, cậu mau nói dùm tớ đi, chẳng phải cái hôm Thẩm Quân xảy ra chuyện tớ đang đi dạo phố với cậu sao? Tất cả mọi người có thể làm chứng mà, tớ thật sự không có.
Nghe Lâm Hàn Tình nói vậy, tươi cười trên mặt Giản Thuý
Vy cứng lại, nhưng cô ta cũng nhanh chóng lấy lại sự tự nhiên, gạt tay Lâm Hàn Tình ra khỏi tay mình rồi đi tới chỗ Lâm Thế Kiệt: "Anh Thế Kiệt, thứ mà anh nói là dây.
chuyền ngọc này à? Dây chuyền ngọc này được tìm thấy trên ban công của ông nội ngày hôm qua, nghe anh nhắc đến lẽ nào không phải là Nghệ Hân làm mất à?”
Nụ cười trên mặt Giản Thúy Vy không giống giả tạo, Lâm Thế Kiệt khế cau mày.
"Cô tìm được nó ở nhà cô à?"
"Đúng đấy, không phải hôm đó nhà tôi tổ chức tiệc có mời anh và Giản Nghệ Hân sao? Có lẽ là bị rơi lúc đó nhỉ? Bởi vì vật này ảnh hưởng đến tình cảm anh em của anh và Hán Tình vậy thì không tốt lắm.
Cho nên sau khi tôi nhặt được liền vội chạy đến giao cho anh”' Giản Thúy Vy nói xong thì để mặt dây chuyền vào lòng bàn tay Lâm Thế Kiệt: "Anh nhớ nhắc Nghệ Hân phải giữ gìn cho kỹ đấy”.