Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm


Lúc hai người đánh nhau, Lâm Thế Kiệt tay không mà đánh, còn tên côn đồ thì lại cầm dao.

Mặc dù cuối cùng đã khống chế được tên côn đồ, thế nhưng trên tay Lâm Thế Kiệt cũng bị thương.
Máu không ngừng chảy ra.
Tên côn đồ đã ngất xỉu, Lâm Thế Kiệt nhấc chân đá lên người hắn ta rồi liếc nhìn quán bar ở phía sau.

Thôi bỏ đi, nói không chừng giờ Thẩm Quan Lâm đang ở trên thân người phụ nữ nào đó rồi, anh không nên quấy rầy chuyện tốt của anh ta thì hơn.
“Alo? Cậu sang đây một chuyến” Cuối cùng Lâm Thế Kiệt gọi cho Chu Loan, nói địa chỉ rồi bảo anh ta đến.

Hơn mười phút sau Chu Loan đến, thấy Lâm Thế Kiệt cao gầy dựa vào tường, có vẻ hơi mệt mỏi, phía trước có một người đang năm, nhìn gần thì là một người đàn ông.

“Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì vậy?”
Chu Loan vội hỏi, nhưng lại thấy Lâm Thế Kiệt cúi đầu, xua tay.


Chu Loan nhìn thấy tay anh bị thương thì càng ngạc nhiên hơn, nhưng nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thế Kiệt thì lại không dám hỏi nhiều.

Lâm Thế Kiệt nói: “Đưa tên này đi, điều tra”
“Vâng”
Chu Loan gọi người đưa tên côn đồ đi, sau đó lại tự lái xe đưa Lâm Thế Kiệt về.

Trên đường về, ngửi thấy mùi rượu trên người Lâm Thế Kiệt, anh ta không kiềm được hỏi: “Tổng giám đốc, hôm nay anh đi uống rượu sao?”
“Vớ vấn”
Trông anh giống kẻ chuyên đi đánh nhau à?
Lâm Thế Kiệt nói xong thì dựa ra sau nhằm mắt lại nghỉ ngơi, khuôn mặt trước giờ sống trong nhung lụa toát lên vẻ mệt mỏi, Chu Loan không hỏi nữa mà đưa Lâm Thế Kiệt về.
Lúc Lâm Thế Kiệt về, đèn đều đã tắt.
Vết thương trên tay được băng bó đơn giản đã kết vảy, trong bóng tối, anh dựa vào sự nhạy bén để lên lầu.

Nhờ vào ánh trăng mà nhìn Giản Nghệ Hân nằm co người trên giường, dáng vẻ như rất thiếu cảm giác an toàn.
Không có lương tâm.

Lâm Thế Kiệt thốt ra một câu, anh cũng hơi mệt nên tắm sơ qua rồi dứt khoát lên giường đi ngủ.
“Ưm..”
Giản Nghệ Hân đang ngủ mơ chỉ cảm thấy bên giường lún xuống, cô bất mãn làu bàu một tiếng rồi lại ngủ tiếp.

Không biết đã bao lâu trước đây, bà nội luôn cười hiền hậu nhìn cô, trìu mến vuốt ve mặt cô.
“Nghệ Hân à, đợi cháu lớn hơn chút nữa, bà nội sẽ cho.

cháu đi học, thế nào?”
“Nghệ Hân không muốn đi học, Nghệ Hân muốn ở bên bà nội mãi mãi” Cô bé bĩu môi, mặc bộ quần áo mà hàng xóm không cần nữa, trông tay áo có hơi dài.
Bà nội nghe thế thì lập tức cau mày: “Không đi học sao.

được? Cháu không đi học thì bà giận đấy!”
“Bà nội đừng giận mà, Nghệ Hân ngoan ngoãn đi học kiếm tiền, sau này mua nhà lớn hơn cho bà ở! Bà nội không cần phải cực khổ làm việc nữa” Nghệ Hân nâng mặt bà nội, hôn chụt một cái.
Khung cảnh thay đổi, Giản Nghệ Hân đi làm thêm về, bỗng nhìn thấy một nhóm người vây trước cửa nhà mình.

Bọn họ hô hoán, cô kinh ngạc, vội vứt đồ trong tay rồi chạy tới, sau đó nhìn thấy bà nội ngất ở cửa nhà, Giản Nghệ Hân vừa nắm tay bà nội vừa hoảng sợ gọi: “Nhanh, mau gọi cấp cứu! Bà nội...!bà Lâm lên nhé...”
Khóe mắt như có những giọt nước long lanh rơi xuống, trái tim nghẹn ứ không thở được.

Giản Nghệ Hân mở mắt thì thấy Lâm Thế Kiệt nằm bên cạnh, dường như anh cũng ngủ không yên giấc, đầu mày hơi cau lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận