Giản Nghệ Hân được như ý, nói: "Tức không? Tôi nhân lúc anh không chú ý mà hôn anh”
Tức à? Đúng là không có cảm giác này.
Lâm Thế Kiệt không khỏi bình tĩnh lại.
Vào giây phút bị hôn, đáy lòng là khiếp sợ, sau đó là vui mừng, nhưng khi bị Giản Nghệ Hân hỏi như vậy, vui mừng chưa kịp lan ra đã biến mất tăm: "Giản Nghệ Hân, em muốn làm gì?" "Tôi chỉ muốn nói, nếu như anh cảm thấy tôi hôn anh mà không báo trước, làm cho anh mất hứng.
Vậy thì mong anh lần sau cũng suy nghĩ đến cảm nhận của tôi”
"Hả?"
"Đừng trước khi tôi chưa cho phép đã...!ngủ với tôi" Nói đến phần sau, Giản Nghệ Hân nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn nhiễm màu đỏ ửng.
Cô có hơi tức giận mắng Lâm Thế Kiệt, là tức thật, tức vì ánh mắt dò xét của anh.
Nhưng hồi lâu sau, Lâm Thế Kiệt bỗng cười.
"Cho nên, em cho tôi ngủ hả?"
' Giản Nghệ Hân không thể tin nhìn Lâm Thế Kiệt, dường như đang nhìn một kẻ ngốc.
Lâm Thế Kiệt lại không cho là đúng, liếm môi một cái, có vẻ vẫn chưa thỏa mấn.
Dáng vẻ này của anh làm cho mặt Giản Nghệ Hân càng thêm đỏ.
Lâm Thế Kiệt nói lời sâu xa: "Được, lần sau trước khi ngủ với em, tôi nhất định sẽ nói trước cho em biết"
Cô không có ý này!
Giản Nghệ Hân giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Thế Kiệt, nhưng Lâm Thế Kiệt lại như không nhìn thấy ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của cô: “Bây giờ có thể đi chưa?” Vừa dứt lời, Giản Nghệ Hân đã cầm túi xách lên, không để ý đến Lâm Thế Kiệt, đi thẳng ra ngoài.
Nhưng đi đến cạnh chiếc xe bên ngoài, xe đã bị Lâm Thế Kiệt khóa lại, cô không thể vào trong, chỉ có thể lười biếng dựa vào xe đợi ông Phật kia đi ra.
“Giản Nghệ Hân”
“Hửm?”
Chợt có một giọng nói vang lên, Giản Nghệ Hân vừa quay người lại, cả người cô chợt bị đè lên cửa xe.
Cánh tay Lâm Thế Kiệt đặt lên cửa xe, chèn Giản Nghệ Hân ở giữa anh và xe, cúi đầu xuống nhìn cô.
“Lâm Thế Kiệt, anh muốn làm gì “Đây là cô dạy tôi đó” Lâm Thế Kiệt cười mập mờ, đột nhiên cúi người xuống, hôn lên vành tai nhỏ nhắn tinh tế của cô, hơi thở nóng rực kéo dài, nóng đến mức khiến Giản Nghệ Hân chợt rùng mình.
Cô nào từng bị tán tỉnh như vậy...
“Tôi có thể hôn cô không?
Tiếng cười trầm thấp của anh vang lên bên tai Giản Nghệ Hân, nếu cô đã nói cần phải có sự đồng ý của cô, thì anh miễn cưỡng nghe theo vậy.
Giản Nghệ Hân cảm giác như tim cô sắp nhảy ra ngoài luôn rồi, cô có thể cảm nhận rõ được nhịp tim không theo quy luật của mình, mà lúc này đang là bảy tám giờ tối, bên ngoài còn có rất nhiều người.
Dáng vẻ này của cô chẳng lẽ đã bị người ta nhìn thấy rồi sao?
“Ưm ưm..” Nụ hôn triền miên đáp xuống, nhưng nó cũng chỉ là chuồn chuồn đạp nước, Lâm Thế Kiệt rất nhanh đã buông cô ra, giây phút Giản Nghệ Hân đang ngơ ngác thì đã lấy chìa khóa xe mở cửa ra, nhét cô vào ghế phụ, chiếc xe huênh hoang rời đi..