Giản Nghệ Hân bất giác sờ đôi môi mình, có chút thất thần.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên, Giản Nghệ Hân lấy điện thoại ra, thấy là tin nhắn thoại, là Hà Ngôn gửi đến.
Giản Nghệ Hân không để ý đến việc anh ngồi cạnh, liền bật lên: “Nghệ Hân, có chuyện này tôi đã nghĩ rất lâu rồi, thấy vẫn nên nói với cô, tối nay tan làm tôi đã thấy tổng giám đốc rời đi cùng cô Giản, người đàn ông này cô nhất định phải giữ cho chắc, nếu không...” Lời phía sau còn chưa nghe hết, Giản Nghệ Hân đã lập tức che loa lại, sắc mặt ngại ngùng.
Không ngờ lại để Lâm Thế Kiệt nghe thấy hết rồi.
“Chuyện đó, anh đừng để ý, đồng nghiệp của tôi rất thích đùa” Giản Nghệ Hân ngại ngùng giải thích.
Bầu không khí lập tức thay đổi.
Chiếc xe đi đến cổng nhà họ Lâm thì sắc trời đã tối, Lâm Thế Kiệt chợt nói: “Giản Nghệ Hân”
“Hả? Còn có chuyện gì sao? Không thì tôi về nghỉ ngơi đây” Giản Nghệ Hân gắng sức nói.
Bây giờ cô đối diện với Lâm Thế Kiệt cứ luôn có một cảm giác đặc biệt...
Hai người rõ ràng không phải người yêu thật sự, nhưng tại sao anh lại luôn có những cử chỉ thân thiết? Khiến cô hiểu nhầm!
Lâm Thế Kiệt lại chợt bước tới, theo Giản Nghệ Hân lên †ầng, cô tưởng anh đã quên chuyện tin nhắn thoại ban nãy không ngờ vừa bước vào cửa, Lâm Thế Kiệt đã cởi áo vest ra, quay người lại nhìn Giản Nghệ Hân, nói: “Hôm nay cô đến tập đoàn Đế Quốc làm gì?”
“Tôi...!tôi đi tìm Hà Ngôn đi ăn”
“Chỉ vậy thôi?” Rõ ràng là Lâm Thế Kiệt không tin.
Cơ thể cao lớn của anh ngồi trên sofa, vẻ mặt lạnh nhạt,
thăm dò, Giản Nghệ Hân biết chuyện này không giấu nổi Lâm Thế Kiệt, bèn dứt khoát thẳng thắn với anh: “Tôi tìm anh có việc”
“Việc gì?”
Thật ra lúc Giản Nghệ Hân ra ngoài, dì Liễu đã gọi cho.
anh rồi, còn báo cáo thành thật hết những chuyện chiều nay, nên chuyện gì Lâm Thế Kiệt cũng đã biết hết rồi.
Trái tim của Giản Nghệ Hân như chợt bị nhấc lên.
Cô có chút căng thẳng.
Nếu quan hệ giữa Lâm Thế Kiệt và Giản Thúy Vy rất tốt, cô lại mù quáng suy đoán về Giản Thúy Vy, anh sẽ tức giận nhỉ? Hơn nữa, anh nhất định sẽ đứng về phía Giản Thúy Vy.
“Không, không có gì cả” Giản Nghệ Hân cười, vội nói: “Tôi đi tắm trước đây, hôm nay thật sự có hơi mệt”
Nói xong, không đợi Lâm Thế Kiệt nói gì, cô đã thay quần áo tắm rửa đi vào nhà vệ sinh rồi, chẳng mấy chốc đã có tiếng nước truyền ra từ bên trong.
Lâm Thế Kiệt nghe tiếng nước bên trong, không cử động.
Anh biết Giản Nghệ Hân nghi ngờ điều gì, chỉ là...!cô lại không nói ra.
Tại sao lại không nói? Anh không biết.
Một lúc lâu sau, Lâm Thế Kiệt mới di chuyển bước chân, đi đến phòng làm việc..