Qua lớp cửa kính mờ, cảm nhận được bóng người bên ngoài đã biến mất, lúc này Giản Nghệ Hân mới nặng nề thở phào một hơi, cô vẫn chưa cởi quần áo ra, ban nãy chỉ mở vòi hoa sen để che giấu sự hoảng loạn trong lòng mình.
Tĩnh tâm lại, Giản Nghệ Hân tắm xong, lúc ra ngoài Lâm Thế Kiệt vẫn chưa trở lại, cô lặng lế trèo lên giường.
Đúng lúc này đàn em nhắn tin đến, nói là nhờ cô vẽ giúp.
một số hình tượng, hơn nữa còn mời cô tham gia một buổi gặp mặt của bọn họ.
Giản Nghệ Hân đồng ý trước.
chuyện vẽ nhân vật hoạt hình, sau đó lại nói: “Chị vẫn không đi thì hơn, cũng không thân với mọi người lắm” “Chị đến đi.
Không phải chị vẫn luôn muốn đi dạo ở đại học sao?”
Đàn em dụ dỗ từng chút một, thật ra Giản Nghệ Hân cũng có chút động lòng.
Đàn em này là đàn em cấp ba của cô, sau đó đã trúng tuyển vào đại học S, thành tích rất xuất sắc.
Lúc mới đến thành phố S, cô cũng từng muốn đến đại học S cảm nhận một chút, nhưng không có thẻ sinh viên, bảo vệ sẽ không cho vào, giờ đây có cơ hội, đưa đẩy vài câu rồi Giản Nghệ Hân cũng đồng ý.
Cô đang chuẩn bị đặt điện thoại xuống, cửa phòng ngủ liền bị mở ra.
Lâm Thế Kiệt như là đã tắm ở bên ngoài rồi, lúc anh đi vào cơ thể vẫn còn có hơi nóng.
.
Truyện Kiếm Hiệp
Thấy Giản Nghệ Hân chưa ngủ, anh bước đến bên giường kéo chăn ra ngồi xuống: “Cô định tự nói hay để tôi hỏi?” Giản Nghệ Hân giật mình, anh đã biết những gì rồi?
Cô thăm dò, nhìn sắc mặt Lâm Thế Kiệt: “Anh nói gì vậy?” Giản Nghệ Hân vờ không hiểu.
Lâm Thế Kiệt chợt cúi người xuống, ngón tay hướng về phía Giản Nghệ Hân, sắc mặt Giản Nghệ Hân ngưng đọng lại, lập tức lùi về sau, Lâm Thế Kiệt này không phải lại muốn...
Cô vô thức ôm ngực mình, giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Thế Kiệt, cô không cho ngủ đâu!
Cô cũng đâu phải kẻ bán thân, sao cứ hết lần này đến lần khác bị Lâm Thế Kiệt chiếm lấy chứ.
“Cái này..” Lâm Thế Kiệt chợt chỉ vào mặt dây chuyền trên cổ cô, lúc này Giản Nghệ Hân mới hiểu anh có ý gì, cô thở
phào một hơi, lại đỏ ửng mặt vì mình đã hiểu nhầm, Lâm Thế Kiệt cũng không nghĩ điều gì khác: “Nói hay không?” Giản Nghệ Hân biết, với trí thông minh của Lâm Thế Kiệt chắc anh đã nghĩ ra được gì đó rồi, cô cũng không giấu nổi.
“Tôi muốn biết, mặt dây chuyền này của tôi và Giản Thúy Vy, rốt cuộc có quan hệ gì với ông cụ Trình”
Lúc nói chuyện, hai tay đặt bên mình của Giản Nghệ Hân siết chặt lại.
Đúng là cô căng thẳng, dù sao cũng chuyện liên quan đến thân thế của mình.
Cô cả cao cao tại thượng Giản Thúy Vy kia có quan hệ với cô không?
Mà Lâm Thế Kiệt này, sẽ nói sự thật với cô chứ?
Cô không biết.
Lâm Thế Kiệt như đã sớm dự đoán được cô đã đoán ra điều gì đó, nhưng không ngờ cô lại thẳng thắn đến vậy, anh chợt bật cười: “Cô nghĩ vậy sao? Chẳng lẽ cô cho rằng mình chính là cô cả nhà họ Giản?”
Đèn chùm trên đầu phát sáng khiến đôi mắt Giản Nghệ Hân chợt có chút không thể thấy rõ.
Cô không biết là có phải cô đã nghe thấy lời mỉa mai hay không?
“Lâm Thế Kiệt, tôi đang đợi lời giải thích của anh” Giản Nghệ Hân siết chặt tay lại, lúc này cô đang quỳ trên giường, đôi mắt đã long lanh nước.
Giản Nghệ Hân ngẩng đầu lên, nhìn chăm chằm Lâm Thế Kiệt..