Giản Nghệ Hân nghĩ nếu cứ để hai người đối mặt nhau như vậy nữa, hậu quả sẽ nặng nề hơn.
Đương nhiên cô phải nhanh chóng bỏ của chạy lấy người rồi nhưng Lâm Thế Kiệt lại không nghĩ vậy.
Ngay khi Giản Nghệ Hân muốn kéo Lâm Thế Kiệt rời đi, thì anh đột nhiên quay lại nói với Ngô Triết đang chuẩn bị tỏ Tình với Giản Nghệ Hân: "Cậu là Ngô Triết đúng chứ? Vừa nãy bạn gái cậu đến ầm ï một trận, cậu vẫn nên quay về dạy.
lại cô ta trước đi."
"Lâm Thế Kiệt...
"Cái gì?"
Giản Nghệ Hân và Ngô Triết cùng kêu lên, một người thì bất đắc dĩ người còn lại thì vô cùng sửng sốt.
Ngô Triết lập tức đưa mắt nhìn Giản Nghệ Hân như muốn xác nhận việc này với cô.
Nhưng thấy cô không lắc đầu, anh ta nhất thời hiểu ra.
Ngô Triết đột nhiên hơi kích động, giọng nói run run: "Nghệ Hân, nếu Kỳ Kỳ làm chuyện gì khiến cậu tức giận thì tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cậu, tôi thật sự không biết tại sao cô ta lại †ìm tới đây, xin lỗi, đã gây phiền phức cho cậu rồi.."
Lúc này Ngô Triết xấu hổ không thôi.
Anh ta và Trương Kỳ Kỳ chỉ hơi thân một chút, hơn nữa từ lúc lên đại học, rất nhiều người bắt đầu tìm người yêu.
Một nhân vật học giỏi, có xuất thân gia đình tốt như Ngô Triết, nếu cứ mãi độc thân chắc chắn sẽ khiến người khác nói bóng nói gió.
Lúc này anh ta thấy Trương Kỳ Kỳ cũng được nên mới quen cô ta.
Nói thật cả hai chỉ mới nắm tay và hôn nhau vài lần thôi, hoàn toàn vẫn chưa...!tiến xa hơn một bước!
Anh ta đúng là không ngờ Trương Kỳ Kỳ sẽ gây phiền phức cho Giản Nghệ Hân.
"Ngô Triết, thật ra thì tôi cũng không bận tâm chuyện này, chỉ mong sau này hai chúng ta hãy giữ khoảng cách” Giản Nghệ Hân cười nói.
Cùng lắm cô chỉ thích Ngô Triết thuở thiếu thời mà thôi.
Thứ tình yêu đó giống như hạt giống chôn chặt trong tim.
Thời niên thiếu nếu đơm hoa kết trái, đó là một chuyện đẹp, nhưng nếu thành tựu bị bóp nát, thì cũng đã thối rữa trong đạ dày rồi
Huống chi bọn họ đều có cuộc sống của riêng mình, không thể quay lại quá khứ được nữa.
Giản Nghệ Hân hào phóng, dịu dàng, khác biệt rõ ràng với Trương Kỳ Kỳ Ngô Triết chỉ cảm thấy mình tìm nhầm người nên nghẹn ngào nói: "Nghệ Hân..."
"Ngô Triết? Anh đang làm gì? Không phải anh nói với em, anh đang ở ký túc xá ôn bài sao? Thế mà anh lại dám giấu em đi tìm người phụ nữ này..."
Chỉ nghe thấy hét của người phụ nữ truyền tới từ sau lưng.
Tiếp đó một bóng người lao nhanh đến kéo Ngô Triết ra sau, trước khi Giản Nghệ Hân kịp phản ứng, Lâm Thế Kiệt đã ôm cô vào lòng.
Lúc này đã không còn là việc nhỏ nữa rồi.
Lâm Thế Kiệt thu hết mọi việc vào mắt.
Lúc nãy anh không lên tiếng là sợ mình không kiềm chế được sẽ khiến Ngô Triết mất mặt.
Nhưng bây giờ sợ là anh không cần nể mặt cậu ta nữa rồi.
"Lâm Thế Kiệt, em.
"Câm miệng" Lâm Thế Kiệt ngắt lời Giản Nghệ Hân, dời tầm mắt về phía hai người đối diện.
"Ngô Triết, sao anh lại ra ngoài? Bạn cùng phòng nói với em là anh đang ôn bài mà.
Không phải các anh đang hợp sức gạt em đấy chứ? Em mới là bạn gái anh đấy.
Sao việc gì anh cũng giấu em hết vậy? Em muốn biết tin tức của anh còn phải đi hỏi bạn cùng phòng của an "Cho nên em mới mua chuộc bạn cùng phòng của anh sao?" Lúc này, Ngô Triết xẩu hổ đến nỗi muốn chui đầu xuống đất.
Tại sao anh ta lại tìm một cô gái như vậy chứ?
Anh ta đúng là mù mắt..