Đã một tuần rồi cô chưa gặp anh, theo như dì Liễu nói thì Lâm Thế Kiệt đúng là đang bận.
Cô chợt cảm thấy mình quá đáng rồi.
Giản Nghệ Hân không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Thế Kiệt, có chút né tránh.
Lâm Thế Kiệt lại cho là trong lòng cô vẫn đang nhớ đến Ngô Triết, anh buông lỏng cô ra: "Bởi vì anh khiến người em yêu không vui nên em mới chỉ trích anh, đúng không?”
“Tôi...
"Giản Nghệ Hân, anh mới là chồng em."
Lâm Thế Kiệt nói như đang lên án, như đứa trẻ bị người ta giành mất bánh kẹo, có chút uất ức, có chút hờn giận.
Giản Nghệ Hân bỗng không biết nói gì.
Lâm Thế Kiệt cụp mắt, lông mi tạo thành một bóng râm nhỏ.
nơi mí mắt.
Anh như vậy, ngoan ngoãn như một con mèo bị thương.
Giản Nghệ Hân lập tức cảm thấy khổ sở.
Cô vừa làm cái gì thế? Cô chỉ nghĩ cho Ngô Triết, nhưng dì Liễu đã từng nói, thời thơ ấu, Lâm Thế Kiệt chưa từng cảm nhận được cái gì gọi là yêu, một mình anh lẻ loi, thật vất vả gần đây mới cởi mở một chút, mới có vẻ vui vẻ.
Giản Nghệ Hân há miệng: "Tôi xin Chúng ta đi ăn cơm, được không?”
Động tác của cô rất dịu dàng, Lâm Thế Kiệt vốn còn định truy cứu, mình khổ cực làm việc như vậy chính là muốn nhanh trở về gặp cô, thế nhưng Giản Nghệ Hân đã đưa tay kéo cánh tay anh, thân mật thăm dò nói: "Chúng ta đi ăn cơm Tây được không, chắc là anh thích ăn nhỉ?"
Cô gái trước mắt này vậy mà đang lấy lòng anh...
Điều này khiến Lâm Thế Kiệt không khỏi mừng rỡ, trong lồng ngực gần như ngay lập tức tràn ngập vui sướng, cảm giác này thật không tệ.
Hai người chọn một nhà hàng đồ ăn Tây trang hoàng đẹp.
đẽ, địa điểm là do Giản Nghệ Hân xem trên Foody, có giá 1.500.000 đồng/người.
1.500.000 đồng hả.
Đời này cô chưa từng ăn bữa cơm trưa đắt như vậy đấy.
Nhưng ngại thân phận Lâm Thế Kiệt, thêm nữa Giản Nghệ Hân muốn xin lỗi anh, để biểu đạt thành ý của mình nên cũng không dám chọn nhà hàng quá soàng xĩnh.
Kết quả sau khi bò bít tết tươi non được bưng lên, Giản Nghệ Hân thì ăn say sưa ngon lành, hận không thể ném cái nĩa đi mà dùng tay ăn, nhưng Lâm Thế Kiệt lại chỉ nhìn thoáng qua.
"Anh sao thế? Anh không thích ăn à?"
Giản Nghệ Hân tò mò nói.
Dứt lời, cô chép miệng, cảm giác ăn thật ngon mà.
"Ngon." Lâm Thế Kiệt gần như gẵn ra một chữ.
Anh vốn có.
bệnh thích sạch sẽ, nơi đây lại đông người, không khí ngột ngạt, đối với một người trước nay vẫn bao cả phòng thì đây là hi sinh rất lớn.
Nhưng rõ ràng Giản Nghệ Hân không ý thức được điểm này.
Lâm Thế Kiệt cũng không muốn khiến cô mất hứng.
"Hở? Ngon sao anh không ăn, Lâm Thế Kiệt, chẳng lẽ anh chê chỗ tôi chọn không tốt sao?" Giản Nghệ Hân nghỉ hoặc quét mắt nhìn anh một cái, rõ ràng không tin anh: "Có phải anh không nhận lời xin lỗi của tôi hay không? Hả?"
Thấy Giản Nghệ Hân như vậy, Lâm Thế Kiệt đành phải ăn tượng trưng một chút.
Lúc này, Giản Nghệ Hân mới hừ hừ hài lòng, khi cười lên con mắt híp lại thành một đường thẳng: "Tôi ăn no rồi, chúng ta đi xem phim đi"
Thật ra, Lâm Thế Kiệt ăn rất ít..