“Cô ta bị ốm không dậy nổi thì chẳng phải cô sẽ rất vui ư2 Không còn ai cướp chồng với cô nữa” Mộ Long nói.
“Mộ Long!” Giản Nghệ Hân vừa nghe thấy câu này bỗng tức giận.
Buổi sáng người ta vừa mới đổ oan cho mình thuê hung thủ giết người.
Tới chiều Mộ Long lại nói ra những lời như vậy, rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Nhất là khi vẫn đang ở bệnh viện...
“Được rồi, được rồi, không trêu chọc cô nữa” Mộ Long đùa cợt cười ha ha rồi nói: “Giờ tôi đi thăm Giản Thúy Vy đây, gặp lại sau nhé.”
Mộ Long bỏ lại một câu rồi chuồn mất, Giản Nghệ Hân cũng không có tâm trạng đấu võ mồm với anh ta.
Cô trở lại phòng bệnh, lúc này mới nhớ ra vốn dĩ mình muốn tới hỏi bác sĩ về bệnh tình của Lâm Thế Kiệt, thế nhưng chưa.
hỏi được gì cả đã quay lại, nhưng may mà anh cũng không hỏi chuyện này.
Giản Nghệ Hân trở về, tâm trạng không vui cho lắm, Lâm Thế Kiệt hiển nhiên nhìn ra được.
“Giản Nghệ Hân, lại có người bắt nạt em à?” Lâm Thế Kiệt hỏi.
*“,” Sao mà biến thành “lại” rồi?
Giản Nghệ Hân mỉm cười, Lâm Thế Kiệt biết cô cảm thấy hơi nhàm chán, nên buổi chiều anh kêu Chu Loan đưa cô về.
Chu Loan tiễn Giản Nghệ Hân xong, lúc trở lại thì đã trông thấy Lâm Thế Kiệt đang đứng ngây ngẩn bên cạnh ban công.
Anh ta bước tới: “Tổng giám đốc”
“Cô ấy thế nào rồi?”
“Hình như tâm trạng của mợ chủ không được tốt cho lắm” Chu Loan nói.
Chu Loan nói rất đúng, sáng sớm hôm nay Giản Nghệ Hân đã bị một đám phóng viên đuổi theo, vây quanh chắn lại, lại bị người đổ oan, làm sao tâm trạng có thể vui vẻ được chứ? Lúc Giản Nghệ Hân về đến nhà thì trời đã tối.
Trong lòng cô chất đầy tâm sự, không lâu sau đã ngủ thiếp đi..