CHƯƠNG 36
Giản Nghệ Hân lạnh giọng, đồng thời trừng mắt nhìn Lâm Nhạn Mỹ, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén.
“Tôi nói rồi, bộ đồ này là hàng cao cấp, rất hiếm, cho dù cô đưa cho tôi ba trăm triệu cũng không mua được kiểu dáng như này!”
“Vậy cô muốn thế nào?”
Lâm Nhạn Mỹ cong môi, kiêu ngạo bảo: “Cúi đầu chín mươi độ, xin lỗi tôi.
”
Giản Nghệ Hân cười mỉa: “Cô là người chết à? Tôi chỉ cúi người chín mươi độ trước người chết thôi.
”
“Cô!!!”
Hai mắt Lâm Nhạn Mỹ đỏ bừng vì tức giận, cô ta giơ tay lên định đánh Giản Nghệ Hân.
Giản Nghệ Hân cũng nhanh tay lẹ mắt, nắm lấy cổ tay đối phương rồi đẩy ra sau.
Lâm Nhạn Mỹ lảo đảo lùi bước, nhưng ngẩng đầu lên trông thấy Lâm Thế Kiệt đang đi từ xa tới, đột nhiên cô ta “a” lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
“…” Giản Nghệ Hân cạn lời, người phụ nữ này thật biết diễn, có thể đi làm diễn viên rồi.
Cô đang nghĩ vậy thì phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Đinh Tuyết Lan cung kính cúi đầu: “Tổng giám đốc Lâm, có phải đã ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi không? Thật sự là…”
“Nghệ Hân, có chuyện gì vậy?”
Lâm Thế Kiệt hoàn toàn không nhìn Đinh Tuyết Lan, cũng chẳng nghe cô ta nói.
Đinh Tuyết Lan chỉ đành lặng lẽ nuốt nửa câu sau vào bụng, không cam lòng quan sát vẻ mặt Lâm Thế Kiệt, nghĩ chắc tổng giám đốc Lâm đã nhìn thấy cảnh vừa nãy, như vậy ấn tượng về Giản Nghệ Hân trong lòng anh sẽ giảm mạnh.
Cô ta thầm đắc ý cong khoé môi, nhưng lại thấy Lâm Thế Kiệt lo lắng nhìn Giản Nghệ Hân: “Sao quần áo lại bẩn rồi? Có bị bỏng không?”
“Không, em với cô ta vừa va vào nhau.
”
Giản Nghệ Hân đẩy tay Lâm Thế Kiệt ra, tâm trạng cô lúc này không được tốt lắm.
Cô không ngốc, cô biết rõ vừa nãy thư ký Đinh và Lâm Nhạn Mỹ bắt nạt mình thế nào.
Mà hai người này đều là cấp dưới của Lâm Thế Kiệt, điều này càng khiến Giản Nghệ Hân cảm thấy khó chịu với anh.
Lâm Thế Kiệt thấy cô vợ nhỏ đang tức giận, còn lạnh nhạt với mình thì biết chắc chắn vừa nãy cô đã bị bắt nạt.
Thực ra là anh phát hiện Giản Nghệ Hân để quên điện thoại trên sofa, đang định đuổi theo ra ngoài để trả cho cô thì đúng lúc thấy Giản Nghệ Hân túm cổ tay Lâm Nhạn Mỹ rồi đẩy cô ả ra.
Chắc vừa nãy Lâm Nhạn Mỹ đã nhìn thấy anh nên mới giả vờ ngã một cách khoa trương như vậy.
Lâm Thế Kiệt biết tuy Giản Nghệ Hân tinh quái nhưng nội tâm đơn thuần, cô sẽ không chủ động trêu chọc người khác, bây giờ xảy ra cãi vã với Lâm Nhạn Mỹ chắc chắn là do bị ép buộc.
Mà đây là lần đầu tiên cô đến công ty đưa cơm cho anh!
Không ngờ lại gặp chuyện này, điều này khiến Lâm Thế Kiệt rất bực tức.
“Cô Lâm, cô còn không đứng lên?” Lâm Thế Kiệt lạnh lùng nói.
Lâm Nhạn Mỹ nghe vậy, hai mắt lập tức đỏ hoe: “Sếp Lâm, tôi… hình như tôi không đứng dậy được.
”
“Vậy cô cứ ngồi trên đất đi.
”