Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm


Sau khi tiễn Giản Thúy Vy đi, Giản Nghệ Hân quay người trở về, lúc về đã nhìn thấy Lâm Thế Kiệt nở nụ cười nhẹ nhàng dựa vào giường bệnh: “Biểu hiện của anh thế nào hả?” “Phụt”
Giản Nghệ Hân không nhịn được mà bật cười ra tiếng, hài lòng nhếch môi gật đầu, sau đấy bổ quả trong tay ra, đưa cho Lâm Thế Kiệt một nửa: “Cũng khá tốt đấy, cái này xem như phần thưởng của anh”
“Ừ, anh là người đã có vợ rồi” Lâm Thế Kiệt nói.

Tập đoàn Đế Quốc có rất nhiều chuyện cần tổng giám đốc xử lý, dù sao cũng có nhiều người cần nuôi như vậy mà, Lâm Thế Kiệt hầu như không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi.

Sau khi ăn trưa xong, anh lại tập trung tinh thần vào công việc bận rộn.

Giản Nghệ Hân một mình ở đây có phần nhàm chán, vậy là dứt khoát định đi xuống dưới lầu thăm thú rồi mua chút hoa quả, ai ngờ vừa mới xuống đã nhìn thấy từ xa hai người khách không mời mà đến.

“Mẹ, Giản Nghệ Hân ở kia! Chính là cô ta, nếu như không phải vì cô ta thì anh Thế Kiệt sẽ không bị thương”
Tối hôm qua, sau khi về nhà, Lâm Hàn Tình càng nghĩ càng tức giận, cô ta bèn kể chuyện Lâm Thế Kiệt uống say vì Giản Nghệ Hân cho Giản Thúy Vy, càng quá đáng hơn nữa là sáng sớm nay cô ta vừa thức dậy đã liền lớn tiếng kể khổ với Ân Khiết.


Mặc dù Ân Khiết không phải là mẹ ruột của Lâm Thế Kiệt nhưng tốt xấu gì thì bà ta cũng là mẹ kế mà?
Con gái mình chịu uất ức, đương nhiên Ân Khiết sẽ không chịu bỏ qua.

“Giản Nghệ Hân, cô đứng lại đó cho tôi!”
Ân Khiết đi thẳng qua hùng hùng hổ hổ, bây giờ đúng lúc trong giờ nghỉ trưa, đại sảnh cũng không có nhiều người, nhưng vì tiếng gọi này của Ân Khiết mà tất cả mọi người đều nhìn qua.

“Dì, dì tìm cháu sao?” Giản Nghệ Hân trông thấy Ân Khiết đi tới là biết ngay việc lớn không tốt, nhưng xưa nay cô không phải là người sợ phiền phức, nên cứ thế đi qua.

Cùng lắm thì binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn thôi chứ sao.

“Cô còn không biết xấu hổ hay sao? Tôi nghe Hàn Tình nói, Thế Kiệt vì cô mà uống rượu với người ta, say đến nỗi nhập.

viện? Có phải có chuyện như thế hay không hả?”
Sắc mặt Ân Khiết khó coi vô cùng.


Mặc dù bà ta cũng rất muốn con trai mình từ nước ngoài về thừa kế chức tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, nhưng dù sao thì bây giờ chức tổng giám đốc của tập đoàn Đế Quốc cũng nằm trong tay Lâm Thế Kiệt, bà ta vẫn phải dựa vào Lâm Thế Kiệt để mà kiếm tiền.

Nhỡ Lâm Thế Kiệt mà gặp bất trắc gì, tập đoàn Đế Quốc xảy ra vấn đề, đến lúc đó lấy cái gì cho con trai bà ta?
Cho nên, Ân Khiết càng nhìn Giản Nghệ Hân càng thấy giống như cái gai trong mắt.

“Vâng”
“Hay lắm, quả nhiên là như vậy, cô là ngữ đàn bà trắc nết.

Hôm nay tôi phải thay Thế Kiệt dạy dỗ cô một chút mới được!”
“Dạy dỗ cháu? Dì à, dì là quý bà nhà giàu, chẳng lẽ dì muốn khiến nhà họ Lâm nổi tiếng sao? Hay là dì định đánh nhau trước mặt mọi người ở nơi công cộng rồi vào cục cảnh sát?” Giản Nghệ Hân thấy tay Ân Khiết vung lên, lặng lẽ nói cho Ân Khiết nghe.

Dĩ nhiên cô biết bây giờ Ân Khiết hận mình tới tận xương tủy, nhưng cô cũng không chìa mặt mình ra để bị đánh: “Nếu như dì muốn nhà họ Lâm nổi tiếng lên thẳng trang nhất, vậy dì cứ đánh đi”
“Cô, cô! ”
Bỗng chốc Ân Khiết á khẩu không trả lời được.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận