CHƯƠNG 77
Tầm mắt anh dừng trên mặt dây chuyền cô đang đeo, anh nghĩ nếu nó… thật sự là đồ của người thân cô, vậy thì bọn họ đúng là có duyên với nhau.
“Reng reng reng…”
Chuông điện thoại bỗng vang lên, Lâm Thế Kiệt vội cầm điện thoại lên, vô thức giảm âm lượng xuống, có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không biết hành động này của mình.
Anh đi vào phòng nghỉ bên cạnh văn phòng để nghe điện thoại, nhưng đúng lúc này, cửa văn phòng bỗng bị mở ra.
“Cô Lâm, cô Lâm, cô không được đi vào… bà chủ, xin lỗi đã đánh thức cô rồi.
”
Trợ lý Chu thấy Giản Nghệ Hân mơ màng ngồi dậy khỏi ghế sofa, thì áy náy nói.
“Không sao, vị này là…”
Giản Nghệ Hân dụi đôi mắt lim dim, Lâm Nghi Đan thấy áo vest đen tuột khỏi người Giản Nghệ Hân, thì sắc mặt nhất thời u ám, không ngờ cô ta lại đắp áo vest của anh Thế Kiệt.
Gần như chỉ trong tích tắc, Lâm Nghi Đan đã hùng hổ đi tới, “bốp”, tiếng tát lanh lảnh rơi thẳng xuống mặt Giản Nghệ Hân.
“Con tiện nhân này, cô dựa vào cái gì mà ngủ trong phòng làm việc của anh Thế Kiệt hả, còn đắp áo của anh ấy nữa, tôi…” Lâm Nghi Đan lạnh lùng nói, định tát thêm lần nữa thì chợt nhìn thấy gương mặt của Giản Nghệ Hân, nên cực kỳ kinh ngạc hỏi: “Sao lại là cô?”
“Cô rất ngạc nhiên à?”
Mặt cô truyền tới cơn đau rát, có thể thấy người phụ nữ này đánh cực kỳ mạnh.
Từ nhỏ Giản Nghệ Hân đã chịu nhiều khổ sở, nhưng không có nghĩa là cô sẽ nhẫn nhục chịu đựng.
Hơn nữa người phụ nữ hống hách ở trước mặt này dựa vào cái gì mà ra tay đánh người?
Đúng lúc này, Lâm Nghi Đan lại giơ tay lên, rõ ràng định tát Giản Nghệ Hân lần nữa, nhưng cổ tay bỗng bị người khác giữ chặt.
“Anh Thế Kiệt!”
“Cô đừng gọi tôi như thế.
” Lâm Thế Kiệt nghiêm mặt, là ba anh gọi tới, nói nhà họ Lâm định mở tiệc chiêu đãi mừng Lâm Nghi Đan về nước, mời nhà bọn họ tới dự, nên Lâm ý gọi tới thông báo với anh một tiếng.
Anh hất tay Lâm Nghi Đan ra, cô ta đau đến mức vội nắm chặt cổ tay, lùi về sau hai bước.
Lâm Thế Kiệt đã chú ý đến vết thương trên mặt Giản Nghệ Hân, vẻ mặt anh hơi thương xót, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt cô, nhưng bị cô hất ra.
“Em có đau không?”
“…” Anh cứ thử xem có đau không?
Giản Nghệ Hân cảm thấy Lâm Thế Kiệt đang nói lời thừa thãi, khóe miệng cô đau nhói nên không nói gì, mà chỉ uất ức nhìn anh, Lâm Thế Kiệt nhất thời bộc phát khí chất của một người chồng, lạnh lùng nhìn Lâm Nghi Đan: “Xin lỗi cô ấy!”
“Không, dựa vào cái gì mà em phải xin lỗi cô ta, nếu không tại cô ta dụ dỗ anh Thế Kiệt, thì anh sẽ không bao giờ cưới cô ta.
”
“Ha?” Lâm Thế Kiệt cười khẩy, ánh mắt đã tràn đầy giận dữ, bỗng ôm mặt Giản Nghệ Hân, rồi hôn xuống.