CHƯƠNG 92
“Cậu coi tôi là người nhà à, sao tôi không biết nhỉ?” Lâm Thế Kiệt dương dương tự đắc ngồi trên ghế sô pha, hai chân thon dài bắt chéo, trên tay cầm một tách cà phê, mắt trừng lên, dường như trả lời một cách rất tùy ý.
Lần này thịt trên mặt Lâm Thích Phi cũng bắt đầu rung lên.
Người anh trai này của anh ta từ trước tới nay đều coi thường anh ta!
“Lâm Thế Kiệt, anh có ý gì đây?” Lâm Thích Phi không nhịn được, bình thường anh ta có thể nhịn được thì sẽ nhịn Lâm Thế Kiệt, nhưng anh ta cũng khá là nóng tính.
Ông cụ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa.
Mà lập tức lạnh lùng lên tiếng: “Hai cháu đều đi ra ngoài cho ông.”
“Ông nội…”
Lâm Hàn Tình nghe ông nội lạnh lùng nói vậy, đôi con ngươi sắc bén quét một vòng, trong lòng lập tức bồn chồn.
Lỡ như ông nội tức thật, hậu quả…
Trong phòng khách nhất thời tràn ngập khói lửa.
Giản Nghệ Hân ôm lấy cánh tay ông nội, cảm nhận được rõ ràng ông nội đang tức giận.
Cô vội vàng giúp ông cụ thuận khí: “Ông nội, ông đừng quan tâm bọn họ.
Người trẻ bọn họ tính tình bốc đồng, khó tránh khỏi nói chuyện vài câu là gây gổ.
Cháu cũng không thiên vị ai, nhưng quan trọng là ông nội không được tức giận, tức hại thân thì không đáng đâu.”
“Ha ha ha, vẫn là bé con biết nói chuyện.” Ông cụ được Giản Nghệ Hân dỗ dành, lúc này mới liếc mắt nhìn hai người kia, lạnh lùng nói: “Cháu theo ông lên, ông viết chữ cho cháu, hai ta mặc kệ họ!”
“Vâng.”
Giản Nghệ Hân thờ ơ nhìn thoáng qua hai người, thực tế chỉ mình Lâm Thích Phi là gầm gừ trừng mắt với Lâm Thế Kiệt như con dã thú bi nhốt, còn Lâm Thế Kiệt vẫn ra vẻ không có gì ngồi trên ghế sô pha.
Dường như anh… vĩnh viễn trong trạng thái dù núi thái sơn có sụp thì mặt cũng không đổi sắc.
Một lần mất khống chế duy nhất đại khái là cái váy kia thôi…
Giản Nghệ Hân vứt suy nghĩ khỏi đầu, đỡ ông cụ lên lầu.
Thật ra cô rất hưởng thụ tình thân, lúc này ở bên ông cụ lại có được niềm vui trước nay chưa từng có, cho đến khi… Ông cụ viết xong một bức, Giản Nghệ Hân chuẩn bị đóng cửa phòng sách, chỉ nghe thấy Lâm Hàn Tình ở dưới lầu kêu to lên: “Không xong, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi!”
“Sao vậy?”
Gì mà hô to gọi nhỏ thế…
Giản Nghệ Hân ghét nhất loại thiên kim đại tiểu thư thế này, không có chuyện gì to tát cứ oang oang cả lên.
Cô chỉ vào phòng sách, bĩu môi nói: “Ông nội đang nghỉ ngơi, nếu như cô đánh thức ông nội…”
“Chị mau đi với tôi.”
Giản Nghệ Hân còn chưa nói xong, Lâm Hàn Tình đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, trong lòng bàn tay cô ta đều là mồ hôi.
Giản Nghệ Hân cứng đờ một chút.
Trước kia cô rất ít khi tiếp xúc thân mật như vậy với người ta…
“Còn đứng ngây đó làm gì?” Trên trán Lâm Hàn Tình rịn ra lớp mồ hôi mỏng, biểu cảm lo lắng của cô ta không giống như đang giả vờ: “Anh Thế Kiệt và anh Phi sắp đánh nhau rồi, cô còn không mau qua xem một chút!”