CHƯƠNG 99
Để xem sau này anh ta còn dám trêu chọc cô nữa không?
“Em họ à, đây là do chính miệng em nói đấy.
Bây giờ em thua rồi chẳng lẽ muốn chơi quỵt sao?” Vẻ mặt Giản Nghệ Hân giống như sực tỉnh: “Thì ra em họ là người thích chơi quỵt như vậy à…”
“Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi sẽ không dám nữa… Tôi, Lâm Thích Phi sau này sẽ không dám trêu chọc Giản Nghệ Hân nữa.”
“Ha ha ha…”
Trong phòng khách nhà họ Lâm, Giản Nghệ Hân cầm điện thoại di động nằm trên ghế sô pha cười không khép miệng, Lâm Thế Kiệt liếc nhìn, lạnh lùng nói: “Cô đã xem mười mấy lần rồi mà vẫn chưa đủ sao?”
Hai tiếng trước, Lâm Thích Phi vô cùng miễn cưỡng xin lỗi Giản Nghệ Hân, nhưng ai ngờ Giản Nghệ Hân lại dùng điện thoại quay lại được hình ảnh này.
Đúng là nghịch ngợm!
Nghĩ tới đây Lâm Thế Kiệt không khỏi nhếch miệng cười.
“Không đủ, có xem thêm một trăm lần nữa cũng không đủ.” Giản Nghệ Hân híp mắt cười tươi như hoa.
Cô bò dậy từ trên ghế sô pha, khoanh chân lại nhìn Lâm Thế Kiệt, hai mắt sáng rực: “Anh không thấy bộ dáng giống hệt ăn khụ khụ… kia của anh ta đâu.
Đúng là quá đã.”
Có được đoạn video này, sau này Lâm Thích Phàm còn dám hống hách trước mặt cô nữa sao?
“Cô là người đầu tiên dám đối xử với cậu ta như vậy.” Lâm Thế Kiệt nói.
Giản Nghệ Hân nhướng mày, bỗng tiến sát đến bên tai Lâm Thế Kiệt thì thầm đề nghị: “Có phải nhà họ Lâm của các anh rất nổi tiếng ở thành phố S không? Nếu tôi bán video này ra ngoài có phải sẽ kiếm được một món tiền kếch xù không?”
“Tham tiền.” Lâm Thế Kiệt xì cười, hơi ghét bỏ nhìn Giản Nghệ Hân, gần như bật thốt lên: “Sao cô không tự bán cô đi?”
“Ồ, không phải tôi đã bán cho anh rồi à?”
Giản Nghệ Hân vừa phát đi phát lại đoạn video kia vừa nói chuyện, khi nói xong, bầu không khí đột nhiên cứng ngắc, Giản Nghệ Hân sững sờ, lúc này mới nhận ra lời nói của mình mờ ám đến cỡ nào…
Giản Nghệ Hân khẽ nhếch mép, vừa định giải thích Lâm Thế Kiệt bỗng đứng lên từ ghế sô pha, trịch thượng nhìn Giản Nghệ Hân: “Ý của cô là cô gả cho tôi nhưng tôi lại không cho cô tiền, nên tủi thân?”
“Khụ… Tôi không có ý đó….
“, mà là… “Số tiền này, cầm đi.” Lâm Thế Kiệt như bỗng nhớ ra gì đó, lại lấy ra một tấm thẻ.
Đó là tấm thẻ đưa cho Giản Nghệ Hân lúc ở văn phòng lần trước nhưng lần đó cô không lấy.
Vừa vứt xong tấm thẻ, điện thoại đi động của Lâm Thế Kiệt bỗng vang lên.
Anh cũng không thèm nhìn Giản Nghệ Hân mà đứng lên đi nghe điện thoại luôn.
Nhưng bên này Giản Nghệ Hân nhìn tấm thẻ nằm trên bàn, trong lòng chợt thấy xót xa.
Cô tự cười chế giễu.
Sao cô có thể quên được chứ?
Cô chỉ là một cô dâu hợp đồng, một kẻ nói dối, một tên trộm, một người vào trại cải tạo khi chưa còn chưa trưởng thành.
Nhưng Lâm Thế Kiệt là ai? Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Đế Quốc, là nhân vật hô mưa gọi gió của thành phố S, là người mà những người khác chỉ có thể ngưỡng mộ… Cô dựa vào đâu mà không ăn nói nhỏ nhẹ trước mặt anh?