Hắn hung hăng hôn đôi môi kia, mặc dù cánh môi xù xì như vải bố, hắn lại như thưởng thức, ngọt đến tận xương!
Tựa như, đôi môi này, vốn là nên thuộc về Thẩm Tư Cương hắn!
Hắn mở mắt ra… Người này, cũng vốn nên là thuộc về Thẩm Tư Cương hắn!
Cô từ chối, hắn càng bá đạo hơn.
Ba!
Một tiếng giòn giã, đột nhiên, thế giới an tĩnh.
Thẩm Tư Cương không dám tin nhìn người phụ nữ dưới thân, tay cô đang kịch liệt run rẩy, hoảng sợ nhìn mình.
Thẩm Tư Cương gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ trên giường, một cái tát kia, đánh chẳng hề mạnh, không đau, nhưng với cuộc sống ưu việt của Thẩm đại thiếu, thành phố S Thẩm Tư Cương người cầm lái của Thẩm gia, đời này lần đầu tiên bị người ta động thủ tát một bạt tai, môi mỏng hắn mím chặt thành một đường thẳng, thuỳ mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới thân, đột nhiên đứng lên, xuống giường, hắn đưa lưng về phía Giản Đường ở trên giường, nói:
“Thay quần áo ướt của cô đi, chớ làm ướt giường của tôi.
”
Một cái quần thể thao của đàn ông, vứt đến trong tay Giản Đường.
Giản Đường sửng sốt một chút, người đàn ông kia cũng không quay đầu lại, ngay dưới ánh mắt chăm chú của Giản Đường, áp chế tức giận rời khỏi phòng ngủ: “Thanh nhanh lên một chút, chút nữa Bạch Dục Hành sẽ đến khám cho cô.
”
Khám bệnh?
“Tôi không có bệnh.
”
“Cô không có bệnh, sao đột nhiên lại hôn mê?”
Hắn lạnh nhạt đáp lại.
“Tôi chính là không có bệnh.
”
“Kêu cô thay thì thay đi, ở đó nói nhảm nhiều như vậy, làm bẩn giường của tôi.
”
Bóng lưng nguòi đàn ông biến mất ở cửa phòng ngủ, thuận tay ‘ầm’ một tiếng, khép cửa lại.
Giản Đường nhìn chiếc quần thể thao ngắn của đàn ông trong tay.
Do dự một chút, chống thân thể, chậm rãi cởi quần ướt ra rồi thay.
Đúng lúc, cửa vang lên tiếng gõ cửa: “Giản Đường? Là tôi.
”
Bạch Dục Hành đứng ở ngoài cửa, lễ phép gõ cửa một cái: “Cô không nói lời nào, tôi đi vào đây?”
Sắc mặt Giản Đường lập tức tái nhợt, “Đừng…” đi vào…
Muộn rồi…
Bạch Dục Hành đứng ở cửa, nhìn Giản Đường một cái, tầm mắt hắn quét trên người Giản Đường một vòng, nhất thời đáy mắt hiện lên vẻ cổ quái.
Quần áo của Thẩm Tư Cương, mặc ở trên người Giản Đường.
“Hai người vừa mới vận động xong à?”
“Hả?”
Bạch Dục Hành nói là một câu chuyện cười, nhưng nhìn Giản Đường một bộ hình dáng phản ứng chậm rì, lắc đầu một cái, câu trả lời đã biết.
Hắn đi tới phía Giản Đường, sắc mặt Giản Đường trắng hơn.
“Cô đừng khẩn trương, tôi chẳng qua là kiểm tra theo thường lệ thôi.
”