“Hả?”
“Giản Đường! Cô ấy đâu?”
“Đang, đang ở phòng nghỉ ngơi.
Giám đốc Hứa, chị tìm Giản Đường…”
Người này vẫn chưa nói xong, giám đốc Hứa liền chạy vụt đi mất.
“n “Cô Giản Đường này, lại gây ra chuyện gì, mà lại kích động đến chị Mộng, còn để giám đốc Hứa tự thân đi tìm nữa không biết?”
“Cô quan tâm đến cô ấy để tìm cái chết à”
“Cũng phải”
Ở đây vẫn đang trò chuyện với nhau, thì giám đốc Hứa nhanh như gió, chạy đến phòng nghỉ ngơi, “Giản Đường, cô…” Cô ấy đã quen với thái độ nói chuyện với Giản Đường hằng ngày, đột nhiên, nhớ đến lời Tô Mộng nói, ngại ngùng ho một tiếng, rồi hạ thấp giọng: “Cô không sao chứ?”
Giản Đường vô cùng kinh ngạc, từ lúc nào mà giám đốc Hứa lại quan tâm đến mình như vậy.
“Không sao.
”
“Tôi… tôi là muốn hỏi, chuyện xảy ra ở phòng riêng tâng 6 hôm nay”
Giản Đông đơ cứng người lại.
“Cô đừng căng thẳng” Giám đốc Hứa động viên nói: “Tôi chỉ là muốn hỏi một chút, hôm nay tôi không hề sắp xếp công việc ở tầng 6 cho cô, nhưng sao cô lại chạy đến phòng riêng tầng 6 thế?”
Cô ấy vừa hỏi Giản Đường, trong lòng vừa nghĩ: chắc không phải là do Giản Đường ham tiền chứ, suy cho cùng, những chuyện mà Giản Đường từng làm, cho dù có bị đè xuống, nhưng mọi người ở trong Đông Hoàng, trong lòng đều biết rõ.
Có thể vì tiền mà không màng đến tôn nghiêm, nhưng chưa chắc có thể vì tiền mà không cần đến tính mạng.
“Có người đến gọi tôi” Giản Đường không hề nghĩ nhiều như thế, huống hồ cô ấy chỉ nghĩ rằng giám đốc Hứa hỏi cái này, chỉ là muốn thăm dò một chút, suy cho cùng mình cũng không phải do cô ấy sắp xếp, nhưng lại chạy đến phòng riêng tầng 6, như vậy cũng không tốt cho lắm.
Giám đốc Hứa chau mày: “Là ai?” Cô ấy nhìn chắm chằm vào Giản Đường với ánh mắt sắc bén.
“Tôi không quen, chắc là do vị khách hàng đó đề nghị, điểm tên tôi bảo tôi qua đó”
“Như vậy sao, vậy lúc cô đi, trong phòng riêng có người nhân viên nào không” Quả là một người từng trải, ngay lập tức liền nhắc đến điều này.
“Trân…” Giản Đường vừa mới nhắc đến từ “Trân”, đột nhiên dừng lại.
Cô ấy không ngốc, đem câu hỏi của giám đốc Hứa, nhớ đi nhớ lại hai lần, đột nhiên hiểu ra, giám đốc Hứa không chỉ đang thăm hỏi, cô ấy còn đang muốn lấy thêm thông tin từ mình.
Cô ấy cắn cắn môi, không phải không căm hận Trân Mộc Mộc, chỉ là cái chuyện đi cáo trạng sau lưng người khác này, cô ấy không muốn làm.
“Ai?” Giám đốc Hứa lại hỏi một lần nữa.
Nhìn chằm chằm vào Giản Đường, nhưng Giản Đường, lại cứ im lặng, không ở miệng nói một chữ.
Trong ánh mắt giám đốc Hứa hiện ra sự bất lực, rồi lại liếc nhìn Giản Đường, vỗ vỗ vào vai của Giản Đường: “Vậy cô nghỉ…” đột nhiên, giám đốc Hứa mở to mắt, nhìn xuống dưới bàn tay, nhìn vào.
bộ quần áo Giản Đường đang mặc.
Vừa nấy quá gấp gáp, nên chỉ muốn nghe kết quả từ Giản Đường.
Vì vậy cũng không chú ý đến quần áo Giản Đường đang mặc.
Mà lúc này, ánh mắt của giám đốc Hứa, lại để trên bộ quần áo của Giản Đường.
Tuy Giản Đường đã nhét vạt áo sơ mi vào trong quần, tuy cái quần thể thao đó tương đối trung tính, nam nữ đều có thể mặc được.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là quần áo của một người đàn ông.
Giám đốc Hứa giống như nhìn thấy ma, cực kì chú ý đến Giản Đường… cô Giản Đường này, cũng không có chỗ nào kì lạ.
Nhưng sao lại…
“Khụ khụ, tôi đi trước đây.
”
Giám đốc Hứa quay đầu rời đi, trong lòng một mớ hỗn độn.