Chương 131:
Giản Đường là cô bạn gái nhỏ của anh?
Haha~ Ngồi trên ghế lái, đôi môi mỏng của người đàn ông nở ra một cụ cười lạnh nhạt… anh quan tâm cô? Người phụ nữ đó? Giản Đường?
Vậy thì, tại sao bản thân lại lái xe đưa cô đến bệnh viện vào lúc đêm khuya chứ?
Trong đầu của Thẩm Tư Cương, cũng hiện ra sự hoài nghỉ này.
Tuy đang lái xe, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến chuyện khác, trong đầu vẫn đang suy nghĩ và phân tích đáp án của câu hỏi đó.
Lời giải thích duy nhất chính là: Anh vẫn không muốn bỏ qua cho người phụ nữ đó một cách dễ dàng như vậy đượ!
c “Một mạng người, chỉ ba năm.
Quá rẻ cho cô ta rồi” Lúc đến nơi, đạp vào phanh xe, trong lòng Thẩm Tu Gẩn liền lướt qua suy nghĩ này.
“Boss, anh đến rồi” Thẩm Nhất đang đứng đợi ở cửa.
Đây là một nhà kho.
“Cô ta đâu?” Người đàn ông bước xuống xe, đôi chân thon dài ấy chuyển động đi về phía của Thẩm Nhất.
“Ở bên trong, để tôi dẫn đường” Thẩm Nhất cũng không nhiều lời, lời ít ý nhiều, dẫn Thẩm Tư Cương đi sâu vào bên trong nhà kho.
Ở trong đó, còn có một căn phòng nhỏ, Thẩm Nhất đẩy cửa phòng ra: “Boss, cô ấy không nghe lời, cứ muốn làm loạn, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, nên mới bịt miệng cô ta lại.
Tay cũng trói vào rồi”
Thẩm Tư Cương bước vào căn phòng nhỏ, trong đó có một người con gái nhếch nhác, nhìn thấy Thẩm Tư Cương bước vào, trong đôi mắt ngây thơ liền ra hiệu sự cầu xin.
Bộ dạng như vậy, quả thực có chút đáng thương, nếu như đổi là người đàn ông khác, có thể thực sự sẽ tỏ ra thương xót.
Nhưng, trên khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Tư Cương, không có một chút động lòng nào, anh thậm chí không ngồi, chỉ động động ngón tay.
Thẩm Nhất lập tức hiểu ý, vội vàng đi lên phía trước, nhẹ nhàng bỏ miếng vải trong miệng cô ra.
“Khụ, khụ khụ khụ khụ…”
Lúc cô ho, ở bên cạnh, Thẩm Nhất với động tác quen thuộc đưa cho Thẩm Tư Cương một đôi găng tay da màu đen, anh không chần chừ gì đeo đôi găng tay vào, rõ ràng chỉ là một động tác đeo găng tay đơn giản như vậy, nhưng để anh làm, quả thực vô cùng tao nhã… và nguy hiểm.
Miếng vải ở trong miệng đã được tháo ra, Trân Mộc Mộc liền thả lòng người, nhưng vì bị bịt miệng quá lâu, nên khi cô được tháo miếng vải ra, không chịu được liền bật ho, ho đến nỗi đỏ cả mặt.
Đôi chân của người đàn ông, xuất hiện trong tầm mắt của cô, Trân Mộc Mộc giật mình, đột nhiên, chiếc cằm bị người đàn ông giữ chặt lại, ra sức ngẩng mặt lên nhìn, cô nhìn thấy sự vô cùng nguy hiểm trong ánh mắt đó.
“Bây giờ tâm trạng của tôi rất tồi tệ, không thể nhãn nại được, bây giờ, tôi hỏi cô cái gì, tốt nhất cô hãy thẳng thắn trả lời”
Trong lòng Trân Mộc Mộc run rẩy, đôi tay đặt dưới cảm đó, thực sự không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào, rất đau rất đau, đau đến nỗi làm cho Trân Mộc Mộc chảy cả nước mắt.
“Tại sao phải nhằm vào Giản Đường?”
Giản Đường!
Lại là Giản Đường!
Tại sao ai cũng đều quan tâm Giản Đường như vậy!
Trân Mộc Mộc không thừa nhận lòng đố ky của bản thân, cô ta lúc này, giống như đang núp dưới mái hiên.
“Ông, ông chủ”
Cô ta run rấy nói: “Tôi không hê nhằm vào Giản Đường”
“Tôi không nghe lời lảm nhảm” Cùng với câu nói không chút ấm áp này, bàn tay đeo găng tay của người đàn ông, cố ý dùng sức giữ chặt vào cằm của Trân Mộc Mộc, cái lực đó, như muốn bóp vỡ vụn xương hàm dưới của người ta.
Trân Mộc Mộc bật khóc, cô ta thậm chí còn tưởng, vừa nghe thấy tiếng xương hàm dưới của mình vỡ vụn ra.