“Mời chủ tịch Thẩm” Tiêu Hãng lập tức biết điều, mời Thẩm Tư Cương vào trong nhà.
Bước vào nhà, Thẩm Tư Cương cũng không hề khách sáo, liền ngồi xuống sô pha, Tiêu Hằng bước đến trước bàn: “Uống cái gì?”
“Cậu chủ Tiêu, cậu có quen người con gái này không?”
Kèm theo câu hỏi đó, Trân Mộc Mộc bị đẩy ngã xuống dưới chân của Tiêu Hằng.
Trân Mộc Mộc ngấng đầu lên, thì chạm phải một đôi mắt sâu sắc.
Cho dù là lúc này, trên gương mặt của Trân Mộc Mộc, cũng hiện ra sự ửng đỏ.
Cô ta căng thẳng nhìn Tiêu Hằng: “Cậu, cậu chủ Tiêu”
Chớp chớp đôi mắt, hy vọng Tiêu Hằng có thể cứu cô ta.
Tiêu Hằng đặt chai rượu đang cầm trên tay xuống, anh cũng nhìn Trân Mộc Mộc, đột nhiên bật cười.
Nhịp tim của Trân Mộc Mộc tăng lên, có chút kích động… quả nhiên Tiêu Hằng vẫn nhớ mình.
“Chủ tịch Thẩm, cô ta là ai vậy?”
Trong phút chốc, Trân Mộc Mộc nghỉ ngờ đôi tai của mình.
Giống như đang ngâm người vào nước lạnh.
Thẩm Tu Cấn lịch sự gác đôi chân thon dài, ngôi trên sô pha: “Cô ta à.
Cô ta nói cô ta thích Tiêu Hằng.
Tôi đang nghĩ, một người con gái ngây thơ thuần khiết như thế, lại để ý đến cậu như vậy, với tư cách là một người bạn cùng lớn lên, nói thế nào, tôi cũng phải đưa cô ta đến trước mặt cậu chủ Tiêu cậu, để tránh cho cậu không phải bỏ lỡ chân ái.”
Nếu như Thẩm Tu Cấn muốn Tiêu Hằng cảm thấy kinh tởm, vậy thì Tiêu Hằng tỏ vẻ như… anh ấy thật sự bị câu nói này của Thẩm Tư Cương làm cho kinh tởm.
Bỏ lỡ chân ái?
Ai?
“Một thứ đô chơi như vậy, sao lại trở thành chân ái của Tiêu Hằng tôi rồi?”
Trân Mộc Mộc run lấy bẩy, cô không ngờ rằng, trong miệng của Tiêu Hằng, bản thân lại kinh khủng như vậy.
“Được rồi, tôi đem người đến cho cậu rồi, nhưng chuyện cũng không thể tính như vậy được” Thẩm Tư Cương thổi ra một tín hiệu: “Thẩm Nhất, đổ đầy nước vào cái thùng to nhất ở trong nhà của cậu chủ Tiêu, rôi mang đến đây”
Tiêu Hằng lập tức đứng dậy: “Khoan đãi” Anh cau mày lạnh lùng: “Thẩm Tư Cương, đây là nhà của tôi, ai cho phép cậu tự ý đụng vào đồ trong nhà tôi”
Thẩm Tư Cương chậm rãi đan hai bàn tay vào nhau, nhìn Tiêu Hằng nói: “Đây là nhà cậu, vì thế tôi không thể tùy ý đụng vào đồ trong nhà của cậu” Thẩm Tu Cấn ung dung nói, đột nhiên, khuôn mặt hiện ra vẻ độc ác: “Giản Đường là người của tôi, ai cho phép cậu tùy ý động tay động chân với cô ta!”
Khuôn mặt đang vui cười của Tiêu Hằng kia, lúc này, cũng trợn mắt lên, rồi đột nhiên nheo mắt lại, nhìn về người đàn ông đang ngồi trên sô pha: “Vì vậy cậu hôm nay là vì Giản Đường mà tới?”
Anh ấy hỏi.
Thẩm Tư Cương nở một nụ cười cứng nhắc, “Đúng cũng không phải”.
Vừa nói, vừa ngẩng cằm lên, chỉ vào Trân Mộc Mộc: “Tại sao cậu lại ghét người con gái này, tôi không quan tâm.
Cậu muốn cho người phụ nữ này một bài học, hay là muôn giết chết người phụ “nữ này, tôi càng không quan tâm.
Nhưng Tiêu Hãng, cậu làm chuyện mà lại không làm đến cùng sao?”
Sự chỉ trích của Thẩm Tư Cương, quá là rõ ràng, mà ngữ khí, càng thêm lạnh lùng hơn, khiến cho Tiêu Hằng cảm thấy có gì đó không đúng.
“Ý cậu là gì ?” Sao lại lôi cả người con gái đang ngồi dưới đất này vào.
“Đỗ Lập Quần” Thẩm Tư Cương chỉ thốt ra ba chữ.
Ánh mặt đặt trên người của Tiêu Hãng, rồi lại chỉ tay về phía Trân Mộc Mộc: “Đã hiểu chưa?”
Nói đến đây, Tiêu Hằng không còn gì để không hiểu, lại càng không thể che đậy.
Nhưng anh thực sự không biết, sao người con gái đang ngồi dưới đất này, lại có liên quan đến Thẩm Tu Gẩn.
“Tôi biết cô ta là nhân viên ở Đông Hoàng của cậu”, sau khi Tiêu Hằng cân nhắc, liền cảm thấy, có thể là vì anh động chạm vào nhân viên của Thẩm Tư Cương, một người bá đạo như Thẩm Tư Cương này, làm ra cái gì, cũng không biết chắc được: “Nhưng chẳng phải cô ta không có vấn đề gì sao? Cũng chưa chết.”
Lúc này Trân Mộc Mộc đã năm ra đất.
Nếu cô ta vẫn chưa hiểu, thì quả thực là quá ngốc rồi.