Tình Yêu Suốt Đời FULL


Chương 138:
 
“Nếu như có một ngày, trên thế giới chỉ có một người có thể làm đảo loạn tâm trạng của tớ”, lời của Thẩm Tư Cương từng nói với Bách Dục Hàng vào thời niên thiếu: “Tớ sẽ đích thân giải quyết cô ta.

 
Nếu như có một ngày, trên thế giới chỉ có một người có thể làm đảo loạn tâm trạng của tôi, tôi sẽ đích thân giải quyết cô ta.

 
Đó là Thẩm Tư Cương thời niên thiếu, đã có giác ngộ như vậy.

 
Với tư cách là người thừa kế của nhà họ Thẩm, người cầm lái của tương lai, Thẩm Tư Cương từ nhỏ đã được dạy dõ, đó là hãy nghiêm khắc nhất, lạnh lùng nhất, ông nội của anh, tận tay đem cháu nội ruột của mình, dạy bảo trở thành một người máy lạnh lùng nhẫn tâm.

 
Ông nội nói: “Cháu không được có điểm yếu, nếu như một ngày, xuất hiện một người, cô ấy có thể dễ dàng ảnh hưởng đến quyết định của cháu, ảnh hưởng đến tâm trạng của cháu, vậy thì, người này, chính là một kẻ địch đáng sợ nhất.

A Cương, đối với kẻ địch, cháu phải tận tay giết chết người đó”
 
Khi Thẩm Tư Cương tận miệng nói với Bách Dục Hàng câu nói này, Bách Dục Hàng cũng là thiểu niên, trừ kinh ngạc ra, thì cảm thấy Thẩm Tư Cương chỉ nói mồm mà thôi, thời niên thiếu thì có ai mà không nói ra những câu nói để cho rằng bản thân “thật ngâu” chứ, mà sau này trưởng này nhớ lại, lại cảm thấy bản thân lúc đó quá hấp tấp?
 
Có lẽ, Bách Dục Hàng sớm đã quên Thẩm Tư Cương từng nói với mình câu nói này, có lẽ, Bách Dục Hàng chỉ coi câu nói năm đó là một câu nói đùa, nghe xong liền quên luôn.

 
Nhưng… Bách Dục Hàng không ngờ được rằng, thời gian niên thiếu của người khác và Thẩm Tư Cương là hoàn toàn khác nhau.

 
Bên cạnh giường, bàn tay của người đàn ông, khóa chặt cổ họng của người phụ nữ… chỉ là khóa chặt, chứ không hề dùng sức.

 
Anh nghi ngờ, tại sao người phụ nữ đang chết này, lại luôn dễ dàng làm cho tâm trạng của anh bất ổn như vậy chứ?
 
Tại sao cô ta lại luôn dễ dàng khiến bản thân phải nổi giận?
 
Tại sao bộ dạng cuộn tròn đau đớn của cô ta, lại khiến cho bản thân không kiêm chế được mà phải chạy lại nhìn chứ?
 
Anh ngồi trên sô pha, anh vốn không muốn vì tiếng kêu đau đớn của cô, mà phải vội vàng chạy đến xem.

 
Anh đã rất cố gắng để kiềm chế bản thân rằng “không được đến nhìn”.

 
Anh thực sự đã cố gắng hết sức để kiềm chế… đều do cô không tốt! Đều do cô ấy cứ lặp đi lặp lại tiếng kêu đau đớn đó.

 
Ngón tay thon dài của anh, xương ngón tay phân rõ ràng, một đôi tay rất đẹp, đặt trên cổ của cô… anh cắn răng, ngón tay hơi động đậy… không sao, chỉ cân dùng thêm một chút sực lực nữa, là có thể giải quyết được người phụ nữ dễ dàng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình rồi.

 
Sẽ không phải chịu ảnh hưởng từ cô ta nữa, sẽ không phải nửa đêm lái xe đưa cô ta đến bệnh viện nữa.

 
Đến Hạ Vi Minh cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ như thế này.

 
“Hừ… xùy… ôi… ôi… Cô đau đớn cuộn tròn người lại, rồi đau đến nỗi chau mày lại.

 
Mồ hôi toát ra đầy trên mặt, dưới ánh đèn của chiếc đèn ngủ cạnh đầu giường, hiện rõ ra từng giọt trong ánh mắt của Thẩm Tư Cương.

 
Bàn tay anh bám chặt vào cổ của cô, đột nhiên! Thả ra… Không làm được! Không thể ra tay!
 
Một khi buông tay ra, thì Thẩm Tư Cương sẽ không có sức lực nữa, bàn tay chống vào thành giường, chống lấy cơ thể của anh, anh thở mạnh hai hơi, mới từ từ lấy lại được bình tĩnh.

 
Vừa ngẩng đầu, thì thấy cơ thể vặn vẹo đau khổ của người phụ nữ ấy.

 
Đầu tiên chỉ là dặn đau, sau đó cuộn tròn người lại, nhưng hình như vấn đau như vậy, chỉ có thể vặn vẹo người, cuối cùng, đau đến mức cứ lăn đi lăn lại trên giường.

 
Ngay lập tức liền kéo căng cái kim tiêm năm trên mu bàn tay, đi theo ống truyền nước, máu bị chảy ngược lại.

 
Thẩm Tư Cương ấn chặt tay của cô, cái tay cắm truyền nước của cô, bị di chuyển rồi, những chỗ khác cũng lệch lạc hết đi, vặn vẹo xoay đi chuyển lại, Thẩm Tư Cương không còn cách nào khác, một bàn tay kia, giữ chặt lấy bàn tay còn lại của cô, anh còn lấy nửa người đè lên người cô, mới giữ cho cô không chuyển động.

 
“A… bỏ…”
 
Thẩm Tư Cương nghe thấy tiếng kêu không ngừng của cô, đau đớn đến nỗi không diễn tả được bằng lời, đột nhiên phát hiện, từ đầu đến cuối, tiếng kêu của cô, phát ra âm điệu vô cùng đau đớn, nhưng lại không hề kêu lên một chữ “đau”.

 
Rõ ràng rất đau, nhưng lại không kêu… bỗng nhiên, anh cảm thấy đau lòng.

 
“Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!” Anh ấy giơ một bàn tay lên, thô bạo võ vào mặt của cô: “Này! Mau tỉnh lại đi! Cô muốn ngủ đến lúc nào chứ?”
 
Giản Đường mở mắt, nhất thời không phản ứng kịp, nhưng nỗi đau khổ của cơ thể, lại lập tức truyền đến đầu dây thần kinh, nỗi đau đớn ấy… cô cắn răng!
 
Trên đôi môi nhợt nhạt ấy, in dấu của hàm răng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui