Chương 139:
Thẩm Tư Cương khó chịu nheo mắt lại, “Cô sao vậy?”.
Hả…?
“Sao tôi lại ở đây?”
“Cô đoán xem?” Thẩm Tư Cương liếc nhìn Giản Đường: “Không phải đã sớm nói với cô rồi sao, chưa khỏi bệnh thì đừng đi làm, đến đi làm bị ngất xỉu, lại gây phiền phức cho tôi”
“Tôi xin… xùy ~ hừ.
.
” Lại là nỗi đau đó ập tới, Giản Đường mở miệng, nói xin lỗi, đột nhiên đau đớn mở to hai mắt!
“ÁI” Sự đau đớn đó, có thể giày vò làm chết người, Giản Đường vẫn còn lí trí, vẫn biết trước mặt cô, còn có Thẩm Tư Cương.
Nhất quyết không muốn để Thẩm Tư Cương nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô!
Nhất quyết không muốn để Thẩm Tư Cương trêu đùa!
Kể cả cô… đã ở trước mặt anh, gây ra trò đùa nhiều lần!
Kể cả cô… đã ở trước mặt của anh, khiến cho bản thân trở thành một trò đùa!
Ông trời vẫn đối xử bất công với cô, cùng với tiếng sấm sét, cảm giác đau đớn ở phần eo của cô, lại càng nghiêm trọng hơn, đôi chân của cô, đau từ trong xương cốt ra đến bên ngoài!
Trước kia thời tiết thay đổi, cũng sẽ đau đớn không nói nên lời, nhưng, ba năm rồi, cô quen rồi, sau khi đã quen với nỗi đau ấy, thì không còn cảm thấy đau đớn khó chịu như lúc ban đầu nữa.
Sau khi đã quen với nỗi đau ấy, vào lúc cảm thấy đau tận xương tủy, chỉ cần chau mày cắn răng, thì tất cả sẽ qua đi Mà hôm nay, cơn đau ấy, lại khiến cho cô cảm nhận lại được sự đau đớn sau khi mất đi quả thận, sự đau đớn đến tột cùng lúc ban đầu trong kí ức khó quên ấy.
Tại sao… đã rất lâu rồi chưa đau đớn đến như vậy, tại sao lại là hôm nay.
Đầu óc cô ấy hỗn loạn, những thứ cô muốn rất nhiều, vừa loạn vừa nhiều, trong đầu nghĩ… có lẽ, là do hôm nay bị đuối nước, rồi sốt cao liên tục, và ngất đi nhiều lần.
Cô dường như… từ rất lâu rồi chưa đau đớn đến vậy, cũng từ rất lâu chưa từng trân trọng cái _cơthể này rồi… dường như là, bắt đầu từ lúc bị mất đi một quả thận.
Bất giác, cô lại cắn chặt răng lên đôi môi, ra sức căn vào đôi môi, ngay lập tức, trên đôi môi liền rỉ máu.
Thẩm Tư Cương đè chặt lên cánh tay của cô, nhưng lại không ngăn được cô cứ căn chặt vào môi, nhìn thấy đôi môi của cô chảy máu, Thẩm Tư Cương không nói gì, giơ lên một cánh tay, vén đôi môi của cô ấy lên, nhanh chóng nhét cánh tay của mình vào trong miệng của cô ấy.
“Nếu như thấy quá đau”, giọng nói Thẩm tĩnh của người đàn ông, lạnh nhạt nói: “Thì căn đi”
Giản Đường mở to đôi mắt, không nói câu gì chỉ lên lên khuôn mặt anh tuấn vô cảm của Thẩm Tư Cương, đột nhiên! Mở miệng cần mạnh một phát.
Người đàn ông hơi chau mày lại, nhưng vẫn là không nói gì, để mặc cho cô căn vào cánh tay của mình.
Giản Đường không biết tại sao mình lại thật sự căn vào đó, có thể vào khoảnh khắc quyết định mở miệng, là cô đang phẫn nộ, nỗi đau của cô, là do anh đem đến, nỗi đau này, rốt cuộc đau đến như nào, cô không thể nói nên lời, cô không có cách nào để hình dung được nó, cô chỉ: có thể mở miệng rồi cản… Thẩm Tư Cương, chúng ta hãy cùng đến cảm nhận một chút, tôi bây giờ, rốt cuộc đau đến như nào đi!
Cần vào cánh tay của anh, trong miệng cảm giác được mùi tanh trên da thịt… cô biết, đó là máu của anh ấy, hai con mắt của cô, đột nhiên chảy ra hai dòng nước mắt.
Thẩm Tu Cấn đè lên người của cô, cúi thấp đầu lặng lẽ nhìn cô, và hai dòng nước mắt của cô.
Giản Đường lại nhắm chặt hai mắt.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Cuối cùng, đôi lông mày của cô cũng dân dân được thả lỏng.
Thẩm Tư Cương nhìn lên bình nước muối, đã sắp chảy hết.
Một lúc sau, anh ấy thành thạo rút cây kim ra cho cô.
Lúc còn nhỏ ông nội cho anh học võ, không ít lần thi đấu thực tế, khi bị thương, chút chuyện rút kim đơn giản này, lại làm vô cùng nhuân nhuyễn.
“Ngôi dậy đi” Rút kim xong, Thẩm Tư Cương lạnh lùng nói với Giản Đường: “Cô còn định nằm lì ở đây bao lâu nữa? Mau quay về nơi mà cô nên ở đi”
Anh đuổi cô đi.
Giản Đường cúi đầu, lặng lẽ ngồi dậy, chống lên giường, rồi từ từ bước xuống đất.
“Giày” Anh lại liếc nhìn với đôi mắt thỏa hiệp mở to, vừa nhìn thì biết là của anh.
Giản Đường nhìn xuống đôi bàn chân trân của mình: “Giày của tôi đâu?”