Chương 142:
“lm miệng! Anh im miệng! Im miệng im miệng im miệng! A ~ a! A ~!” Đau khổ, cô không dám lớn tiếng hét, đành phải ép tiếng nói thấp xuống!
Từng tiếng từng tiếng, không ngân vang, giọng nói Thẩm tĩnh, chèn ép xuống thấp! Khiến cho cô không thở được ral
Mộc lúc này cũng rất khó chịu.
Trước mặt của mình, là người mà mình đã từng sớm tối nhớ nhung.
Nhưng, dường như, người đó lại khác hoàn toàn với tưởng tượng của mình.
Trên miệng Tiêu Hằng nở ra một nụ cười nhạt, kéo đến một chiếc ghế kiểu châu Âu đơn giản, rồi ngồi xuống trước mặt của Trân Mộc Mộc, “Ngôi”.
Anh chỉ tay vê hướng khác.
Sắc mặt của Trân Mộc Mộc lúc này vốn dĩ không được tốt, bị ngạt trong nước bốn phút, khiến cô cảm thấy vô cùng khó thở.
“Cậu chủ Tiêu, tôi…
_ “Suyt ~” Người đàn ông ngồi trên ghế, đột nhiên giơ lên một ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi của mình: “Đừng nói gì, để tôi nhìn cô đã”
Giọng nói của Tiêu Hằng vô cùng mê hoặc, ngay cả nụ cười trên môi đó, cũng đang mê hoặc Trân Mộc Mộc, không chịu thua kém, Trân Mộc Mộc ngay lập tức đỏ mặt, nhịp tìm cô đập nhanh… Ý của cậu chủ Tiêu là gì?
Anh nói, anh muốn nhìn mình… đây là ý gì?
Trong lòng nhanh chóng đưa ra một câu trả lời, Trân Mộc Mộc căng thẳng ngấng đầu nhìn Tiêu Hằng đang ở trước mặt.
Vừa ngẩng mặt lên, thì va phải đôi mắt chăm chú – cậu chủ Tiêu anh, đang chăm chú nhìn mình!
Cùng lúc đó, trong đâu Trân Mộc Mộc liền hiện ra cậu nói này.
Người con gái mái tóc dài ướt sũng, mềm mại rơi xuống sàn nhà thạch anh đen sáng bóng, mái tóc ướt rượt, nước từ trên ngọn tóc, chảy từ từ xuống dưới, rồi thấm ướt cả quần áo của cô.
Dưới bộ quần áo ẩm ướt đó, hiện ra bộ dạng ngoan ngoãn vâng lời của cô, lúc này lại càng khiến cho người ta cảm thấy thương xót.
Tiêu Hằng đột nhiên động đậy!
Khuôn mặt ngay lập tức liên dí sát vào trước mặt Trân Mộc Mộc, Trân Mộc Mộc giật mình, giơ mắt lên, dưới ánh mắt quan sát chuyên tâm của Tiêu Hằng, cô cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
“Cậu chủ Tiêu.
.
“
Gương mặt đỏ ửng có chút thẹn thùng hô lên một tiếng, bỗng chố!
c “Ha ~ thật là không thể nhìn ra, dưới khuôn mặt đơn thuần này, lại có một trái tim đen tối đang ngấm ngầm lên men”
Trân Mộc Mộc đột nhiên đơ cứng người lại, hai gò má vẫn ứng đỏ.
Đôi môi run cầm cập, cô tức giận phát run lên: “Quá đáng rồi đó, cậu chủ Tiêu, anh hơi quá đáng rồi”
“Cô đừng có khóc, tôi phiền nhất mấy người con gái cứ nhõng nhẽo khóc.
”
Trân Mộc Mộc nấc cụt một tiếng, cắn chặt môi, đôi mắt oán giận nhìn chằm chằm vào anh.
Tiêu Hằng đứng dậy: “Cô nói xem, tôi có nên trừng phạt cô không?”
Lại là trừng phạt!
“Tại sao? Tôi không hề đắc tội với cậu chủ Tiêu!” Trân Mộc Mộc tức giận.
Tiêu Hằng “Ồ” một tiếng, dùng cái ánh mắt “Sao cô lại ngốc như vậy, cái này mà cũng phải hỏi sao” nhìn về phía Trân Mộc Mộc: “Cô hãm hại Giản Đường, chính là đắc tội với tôi rồi đấy”
Sao lại là Giản Đường!
Tại sao người nào cũng “Giản Đường Giản Đường Giản Đường” vậy, thật là chịu hết nổi rồi!
Cô ta rốt cuộc có gì tốt? Mà phải khiến cậu chủ Tiêu, rồi ông chủ, từng người lần lượt chống lưng cho cô ta chứ!
Trân Mộc Mộc đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt có chút đố ky: “Giản Đường vốn dĩ không phải là một người phụ nữ tốt! Cậu chủ Tiêu đừng để cô ta lừa gạt nữa!
Cậu chủ Tiêu đừng nhìn vẻ bề ngoài thật thà của cô ta, thực ra trong lòng cô ta vốn rất xấu, cô ta chỉ là giả bộ đáng thương mà thôi!”