Chương 154:
Giản Đường thì muốn giải thích, nhưng chú Hồ lại rời đi mất rồi, cô ấy lại ngơ ngác một hồi lâu.
“Này này, này này.
Thích ngẩn ngơ như vậy sao?”
Bên tai, là giọng nói trêu đùa của một người đàn ông, Giản Đường bừng tỉnh, nhìn lên khuôn mặt khôi ngô ở đối diện đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác kì lạ, cô nhẹ nhàng kêu lên một tiếng: “Cậu nhỏ Tiêu?”
Tiêu Hằng nghịch ngơm trêu đùa bàn tay của cô, ngap lập tức, cái tai đỏ ửng lên, vội vàng giải thích: “Em đừng nghe chú Hồ nói, lúc nhỏ người nhà của tôi không cho tôi ăn đồ ăn vặt, lại khống chế những đồ tôi thích ăn vô cùng nghiêm khắc, tôi hay chạy đến chỗ này của chú Hồ, ăn trộm một bát mì bò.
Tôi nói em nghe, cái món mì bò của nhà chú Hồ làm, là tay nghề của tổ tiên truyên lại, nghe nói cái tiệm đó đã có từ thời Minh Thanh, những tiệm bên ngoài không băng được đâu”
“Cậu nhỏ Tiêu” Trong mắt của Giản Đường, hiện ra một chút cười đùa, cô của lúc này, có một chút hình ảnh ngây thơ chất phác của ba năm trước.
Tiêu Hằng đỏ từ tai đến cổ, vội vàng nói: “Chú Hồ là bậc cha chú, nhưng em không phải.
Em đừng học chú Hồ gọi tôi như thế, em gọi tôi là A Hằng được rồi.
”
Giản Đường không tỏ rõ ý kiến, hai bát mì bò nóng hổi được chú Hồ bê đến đặt trên bàn, “Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, không đủ chú sẽ cho.
thêm” Rồi lại đặc biệt dặn dò Tiêu Hãng: “Bảo bạn gái của cháu ăn nhiều một chút, cô ấy gầy như vậy, cháu làm bạn trai người ta kiểu gì thế”
“Cháu thật sự không.
.
” phải là bạn gái của anh ấy.
“Vâng vâng vâng.
” Tiêu Hằng cướp lời của Giản Đường, cười rồi bảo chú Hồ rời đi: “Chú Hồ bận gì thì đi làm đi, cháu và bạn gái cháu ân ái thân mật, chú lại muốn mất lịch sự xem trộm sao?”
“Ôi trời, cậu nhỏ đáng ghét này” Chú Hồ cười rồi để lại một câu nói.
Giản Đường nhìn Tiêu Hằng: “Tại sao anh phải lừa gạt chú Hồ, tôi vốn dĩ không phải bạn gái của anh”
Tiêu Hăng cầm lên đôi đũa, vừa đưa đến trước mặt Giản Đường, vừa nói: “Ai nói tôi lừa gạt chú Hồ”, nói rồi đột nhiên nẩng đầu lên: “Giản Đường, hãy xem xét tôi đi.
”
Quá kinh ngạ!
c Quá đột nhiên!
Bên tai Giản Đường cứ kêu vù vù, gương mặt ngơ ngác nhìn Tiêu Hằng một hồi lâu… “Cậu chủ Tiêu, cậu vừa… nói cái gì?”
Mu bàn tay của cô ấy nóng lên, rồi nghe thấy Tiêu Hằng nói: “Tôi nói, có muốn làm bạn gái của tôi không.
Chúng ta, hãy thử xem”
Giản Đường vội vàng thu tay lại, không chút do dự: “Cậu chủ Tiêu, mì nguội rồi, còn nữa… sau này đừng có đùa kiểu này nữa”
“Tôi không…”
“Anh đang đùa!” Giản Đường đột nhiên trợn trừng mắt nói: “Anh chỉ có thể đang đùa, cậu chủ Tiêu.
”
“Tôi…” Tiêu Hằng muốn nói gì đó, nhưng lại ngưng lại, nhìn Giản Đường một lúc, rồi than thở: “Phải, tôi chỉ là đang đùa.
Mì nguội rồi, ăn thôi.
”
Cô quá bướng bỉnh, trong mắt của cô, nỗi đau khổ vừa mới sượt qua, không thể trốn tránh được ánh mắt nhạy bén của Tiêu Hằng.
Một lúc sau, “Em không ăn hành?” Tiêu Hằng ngẩng đầu, nhìn thấy Giản Đường ngồi đối diện đang lén lút né tránh những cọng hành xanh, Tiêu Hằng không nói gì, chìa ra một cánh tay dài, rồi tự ý lấy bát mì của Giản Đường, cầm đến để trước mặt mình.
Giản Đường lần này thực sự đơ người ra, người đàn ông ngồi đối diện, động tác nhanh nhẹn gắp hết hành trong bát của cô vào trong bát của mình: “Này, tôi thích ăn nhất là hành”
Giản Đường vẫn ngơ ngác nhìn vào bát mì bò được đưa lại về trước mặt mình, bên trong, không nhìn thấy một cọng hành nào.
Hai người ăn mì xong, Tiêu Hằng lại cầm vào tay của Giản Đường, anh ấy bước đến vị trí cách cô khoảng một cánh tay, năm lấy tay cô, trong dòng người tấp nập, thỉnh thoảng cùng với Giản Đường đang đi sau anh khoảng nửa bước, kể về những câu chuyện lúc nhỏ của anh.
Ở đăng sau, ánh mắt của Giản Đường, cứ nhìn chäm chằm vào hai bàn tay của hai người đang nằm chặt vào nhau, một lúc sau, mặc cho người đàn ông ở phía trước, dẫn cô, đi vào dòng người tấp nập.
“Anh, anh không sợ mất mặt à?”
Đột nhiên, cô hỏi.
“Tại sao lại mất mặt?”
Giản Đường mở miệng, một hồi lâu sau, rồi mới khó khăn nói ra một câu: “Bởi vì tôi là một trò cười.
”