Chương 157:
Bàn tay to kéo mạnh ra, đến cả lớp bảo hộ cuối cùng của cô cũng không còn nữa.
Người đàn ông cúi đầu, hôn, từng chút từng chút một, cho dù cô vùng vẫy, nhưng lần này lại bị bàn tay to của anh giữ chặt lại không động đậy được, mà đôi môi mỏng nóng bỏng đó, trên người của cô, lấy tư thế chiếm đoạt, như gió cuốn mây tan, khiến cho mỗi chỗ hở ra trên cơ thể cô, đều in đầy những vết hôn của anh.
Đến cả mu bàn chân, cũng không bỏ qua!
Giản Đường vừa xấu hổ vừa bực bội vừa tức giận vừa bố vừa khó chịu!
“Bỏ ra đi! Bỏ ra!” Cô đạp chân, trong lòng chấn động! Đó là chân mà! Là chân!
Anh ấy điên rồi!
Thẩm Tư Cương điên rồi!
Tuyệt đối không thể ở lại đây nữa, tuyệt đối không thể để anh ấy làm tổn thương mình lần nữa, tuyệt đối không thể điên cùng anh ấy!
Cô quả nhiên vừa lấy chân đạp anh, vừa muốn chạy xuống giường, thoát ra khỏi phạm vi anh có thể khống chế, nhưng cái kìm cứng như thép ấy, lại siết chặt lấy mắt cá chân của cô, người đàn ông giơ mắt lên, đôi mắt đen sâu hoắm, nhìn Giản Đường một cách khó hiểu, cúi đầu, rồi lại để một nụ hôn nhẹ nhàng lên mắt cá chân của cô.
Vào lúc sắc mặt của Giản Đường thay đổi màu sắc như cái bảng màu, người đàn ông đó đột nhiên hướng lên phía đầu giường, rồi kẹp chặt cô ấy vào giữa cánh tay của anh, ôm chặt lấy cô.
Từ đầu đến cuối, người đàn ông không hề nói một câu gì, sau khi nằm xuống, ôm chặt Giản Đường vào trong lòng, tiết kiệm từng câu từng chữ: “Ngủ.
.
” Cô không hiểu…
Một lúc sau…
“Tôi có kí túc xá” Giản Đường lãnh đạm nói.
“Ngủ: “Tôi là một kỹ nữ, một kẻ hèn hạ, tôi dơ, tôi khiến người ta cảm thấy kinh tởm”
“Ngủ đi” Người đàn ông mở to mắt, đôi mắt sâu đen, nhìn vào người phụ nữ ở trong lòng, lại nhằm chặt mắt vào.
Qua một lúc nữa Người đàn ông lại mở to mắt, nhìn vào người phụ nữ trong lòng, giọng nói Thẩm tĩnh vang lên: “Tốt nhất là cô hãy đem lời nói hết trong một lần: Sự kiên nhãn của anh đã cạn.
“Tôi…” Cô cảm thấy, lúc này rất khó để giao tiếp với Thẩm Tư Cương, rất khó giải thích, “Tôi vẫn chưa tắm…
Chưa nói hết lời, trong lòng cô lại tự trách mắng bản thân một trận… lí do này có là gì chứ?
Ôm chặt lấy phần eo, Thẩm Tư Cương lạnh lùng nói một câu: “Vậy thì tốt, tôi cũng chưa tắm.
Công bằng”
Giọng nói Thẩm tĩnh của anh nói như này: “Cô có ngủ không, không ngủ thì làm”
Không ngủ thì làm…
Giản Đường sẽ không đến cả câu nói này cũng nghe không hiểu.
Cô bất giác cắn chặt môi, không nói gì.
Thẩm Tư Cương của lúc này, không thể giao tiếp được, cũng rất khó giải thích.
Không lâu sau, Giản Đường nghe thấy tiếng thở đều đặn, chậm rãi ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên nhìn lên khuôn mặt đang ngủ yên lặng…
Thực sự đã… ngủ rồi sao?
Cô cẩn thận từng li từng tí kéo cái cánh tay đang giữ chặt lấy cô của anh ra, nhưng bất luận có dùng lực thế nào, cũng không kéo được ra.
Cuối cùng đành phải từ bỏ vì thất bại, trợn to mắt ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, quá kì lạ, Thẩm Tư Cương hôm nay, kì lạ đến nỗi làm người khác thấy khó hiểu, Giản Đường tự nói với bản thân mình: Đừng có nghĩ nữa.
Ai mà biết được, đây có khi lại là một trò chơi mới để trừng trị cô.
Không nghĩ nữa, đúng là như vậy rồi.
Một phần là vì, thực sự rất mệt, một phần là vì, tiếng thở đều đặn ở bên cạnh… Đôi mắt ngẩn ngơ nhìn lên trên trân nhà của Giản Đường, càng lúc càng trïu xuống.
Bất giác, hơi thở của cô trở nên đều đặn.