Chương 181:
“Cậu chủ Hạ, cần phải biết khoan dung, tha thứ cho người khác”
“Tô Mộng, ở đây có chỗ cho cô nói không, có điều nể mặt ông chủ thần bí ở Đông Hoàng của các cô kia, chúng tôi mới bình tĩnh nói chuyện với cô, để giữ thể diện cho ông chủ đứng đẳng sau cô, nhưng cô muốn lên tiếng ở cái thành phố S này, thì không đủ tư cách!”
Hạ Vũ đi đến trước mặt của Giản Đường, từ trên cao nhìn xuống cô: “Giản Đường, là thể diện quan trọng, hay 1 tỉ 7 quan trọng?”
Anh mỉm cười ác ý hỏi.
Rõ ràng là đã nắm được điểm yếu của Giản Đường vào lúc này chính là cô cực kì thiếu tiền.
Sắc mặt của Tô Mộng, trằng rồi đen, đen rồi xanh… Nhưng đối với đám công tử giàu sang quyền thế này, lại không thể thẳng thừng đắc tội được.
Trong lòng vừa tính toán làm thế nào để đưa Giản Đường ra khỏi đây, vừa suy nghĩ làm thế nào để giải quyết hậu quả.
Kể cả bản thân Thẩm Tư Cương, cũng không cần thiết vì một Giản Đường, mà lại làm kẻ thù với những người giàu có quyền thế ở đây ngày hôm nay.
“Có gì mà phải quỳ lên quỳ xuống như thế, quá tầm thường rồi, cậu chủ Hạ hãy nể mặt ông chủ của chúng tôi, bỏ qua chuyện ngày hôm nay đi” Tô Mộng khéo léo khuyên bảo.
“Bốp!” Hạ Vũ quay người lại tát lên mặt Tô Mộng một cái thật mạnh, chửi mắng gay gắt: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao! Ở đây không có chỗ cho cô nóiI”
Đôi mắt của Giản Đường đỏ lên: “Hạ Vũ!
Chuyện này không liên quan đến chị Mộng! Anh dựa vào cái gì mà đánh chị ấy!
“Uï trời, Giản Đường, không lẽ cô tưởng rằng cô vẫn là Giản Đường của năm đó à, cần tôi phải nhắc nhở cô sao, cậu bây giờ, đến phân chó cũng không phải.
Lại còn ra oai sao”
Hạ Vũ nói xong, sắc mặt tay đổi, trực tiếp chìa tay ra, rồi lại tát “Bốp” một cái nữa lên mặt của Tô Mộng: “Tôi cứ đánh cô ta đấy thì sao nào? Giản Đường, cô tưởng rằng cô vẫn giống như lúc đầu sao, bản thân cô bây giờ là cái thá gì, mà lại xen vào chuyện của người khác?”
Anh đừng đánh chị ấy!”
“Được thôi, cô quỳ xuống đi, quỳ xuống cầu xin tôi đi” Hạ Vũ cười haha nói: “Quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ tha cho cô ta”
“Giản Đường, tôi không sao, anh ấy chỉ dám tát tôi vài cái thôi, những cái khác anh ấy không dám làm đâu.
Cô đừng quan tâm đến anh ấy”
Tô Mộng lạnh lùng nhìn Hạ Vũ, thân phận của cô ấy không có gì đáng ngại cả.
Chính vì cô ấy là đầy tớ đứng đằng sau ông chủ của Đông Hoàng này, vậy nên, Hạ Vũ mới dám muốn đánh liền đánh cô ấy, cũng chính vì cô ấy là đầy tờ của ông chủ ở Đông Hoàng này, Hạ Vũ cũng chỉ dám tát cô, chứ không dám làm cho cô chết.
“Bốp!” Hạ Vũ lại tát một lân nữa: “Cô xem cậu chủ tôi có dám không!”
“Hạ Vũ!” Giản Đường đỏ hoe hai mắt: “Đây là ân oán giữa tôi và anh, rốt cuộc anh muốn làm gì!”
Giản Đường vô cùng tức giận, đôi mắt cũng đỏ ửng lên.
Từ khi quen biết với Tô Mộng, những gì Tô Giản Đường vô cùng trân trọng.
Có thể có những người trong 100 chuyện đó, bạn đối tốt với cô ấy 99 chuyện, nhưng có duy nhất một chuyện bạn đối xử không tốt với cô ấy, thì sẽ phá vỡ cả 99 chuyện trước đó.
Nhưng Giản Đường không phải như vậy, cô vô cùng trận trọng những chuyện Tô Mộng đã đối tốt với cô.
Tô Mộng đương nhiên không thể chuyện nào cũng đối tốt với cô, nhưng Tô Mộng cũng có cuộc sống của riêng mình, cuộc đời của cô ấy, vốn không hề mắc nợ Giản Đường, những chuyện cô đối tốt với Giản Đường, đều là sự may mắn của Giản Đường.
Nhưng Hạ Vũ lại ở trước mặt của cô, tát lên mặt của Tô Mộng từng cái từng cái.
Cái này so sánh với việc tự đánh mình, thì còn khiến Giản Đường thấy khó chịu hơn.
“Anh nói đi! Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì! Hạ Vũ! Anh nói đi! Nói đi! Anh nói đi!” Cô nổi giận nói.
Giọng nói thô khàn ấy, càng thêm khó nghe hơn.
Tô Mộng ngẩn người ra… Từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy, Giản Đường ở trước mặt cô, biểu lộ ra trạng thái như thế này, Giản Đường cô ấy luôn ảm đạm bình tĩnh thậm chí còn có chút thờ ơ, cũng không có bao nhiêu trạng thái… Nhưng mà, Giản Đường lại vì mình bị đánh vài cái, mà trở nên khác hoàn toàn với Giản Đường mình từng quen biết kia!
“Tiểu Đường, tôi thực sự không…”
“Bộp!” Tô Mộng chưa nói xong, cái tát này của Hạ Vũ, trực tiếp khiến cho mặt của Tô Mộng sưng vù lên, đằng sau đầu đập vào góc bàn, phát ra một tiếng “Bịch”.